Dọc theo đường đi, Kỷ Học Ninh thủy chung không nói một lời, mà bà mối bên cạnh vẫn dùng ánh mắt không thiện ý nhìn Vương Ngọc Thanh.
Vương Ngọc Thanh thấy vậy liền cười nói với đối phương: "Thím, bây giờ con chính là người của Kỷ gia, Vương gia không liên quan đến con, vừa rồi tài ăn nói của thím thật tốt, mắng Lâm Tuyết Mai thiếu chút nữa chống đỡ không nổi, con bị tức giận nhiều năm như vậy coi như có thím giúp con trút giận, dì thật lợi hại, lại nói tiếp cũng làm phiền thím đi cùng Kỷ Học Ninh một chuyến, ý tốt của thím con đều ghi tạc trong lòng.
”
Cô nói chuyện ngọt ngào, vẻ mặt chân thật khiến cho sắc mặt của bà mối hòa nhã đi không ít, bà mở miệng đáp: “Cô và mẹ mình không có điểm nào giống nhau, bà ta không phải người tốt, tính tình còn rất nóng nảy.
”
Vương Ngọc Thanh gật đầu: "Thím nói rất đúng.
”
Điều này làm cho Trần Nga có chút không hiểu, tuy nhiên nhờ vậy mà bà cũng bớt chán ghét Vương Ngọc Thanh.
Lúc đi tới chợ, Kỷ Học Ninh đột nhiên dừng bước nhìn một cửa hàng bách hóa quốc doanh ở đối diện, mở miệng nói: "Tôi may cho em một bộ quần áo mới.
”
Là may cho cô, chứ không phải hỏi cô có muốn may quần áo mới hay không.
Vương Ngọc Thanh cảm thấy lời này nghe rất thoải mái, thế nhưng cô vẫn lắc đầu: "Không cần.
”
Trần Nga đánh giá xiêm y của Vương Ngọc Thanh một phen, chậc chậc nói: "Cô xem cô mặc cái này, quần đã vá lên đùi, tay áo thì nát nhừ, còn không bằng nông dân chúng tôi mặc, lão Kỷ là người tỉ mỉ, hắn còn muốn may cho cô thêm một bộ quần áo mới.
”
Vương Ngọc Thanh ngượng ngùng, lại cự tuyệt: "Thật sự không cần, tôi có mang theo quần áo.
”
Trần Nga cười nói: "Cô cũng đừng khách khí, hôm nay tới cửa cầu hôn, vốn nên thành công, nhà trai phải mua cho cô vài kiện vải vóc, mua đôi giày gì đó! Lão Kỷ đã chuẩn bị xong phiếu và tiền rồi.
”
Bà lại nói tiếp: “Hai người đến cửa hàng bách hóa trước đi, tôi còn muốn mua chút đồ cho gia đình, đợi lát nữa sẽ đến cửa hàng tìm hai người hoặc cứ chờ tôi ở cửa.
”
Sau khi Trần Nga đi, Vương Ngọc Thanh đi theo Kỷ Học Ninh vào cửa hàng bách hóa, vừa vào cửa đã nhìn thấy biểu ngữ "Phát triển kinh tế, bảo đảm cung cấp".
Kỷ Học Ninh để cho Vương Ngọc Thanh tự mình chọn, hắn chỉ yên lặng đứng ở bên cạnh không có nửa tia mất kiên nhẫn, không giống một số đàn ông đi dạo phố vài phút liền thúc giục.
Vải vóc từng quyển từng quyển đều xếp hàng trên kệ gỗ sau lưng nhân viên bán hàng, chỉnh tề chỉnh tề, có đen, lam, xám, quân lục làm chủ đạo, thật sự là cảm giác niên đại mười phần.
Vương Ngọc Thanh cảm thấy những tấm vải này không đẹp bằng các loại vải như "sợi tổng hợp" ở đối diện, nhưng mà, tiền trong tay Kỷ Học Ninh khẳng định cũng không mua nổi "sợi tổng hợp".
Kỷ Học Ninh nhìn theo tầm mắt của cô, sờ sờ phiếu và tiền trong túi, không nói gì.
Mua vải cần phiếu và tiền, trong túi hắn có phiếu mua vải cho cả nhà để dành lễ mừng năm mới, có thể may được vài bộ quần áo nhưng nếu mua ở phía đối thì phải cần tiền, hơn nữa rất đắc, hắn mua không nổi.