Vương Ngọc Thanh mở miệng: "Chờ một chút, tôi muốn vào mua chút đồ.
”
Kỷ Học Ninh dừng bước nhìn cô, hỏi: "Em còn thiếu gì nữa, tôi vào mua cho em.
”
Trần Lan nghe vậy liền hơi không vui: "Còn mua cái gì, không phải lão Kỷ đó mua thêm đồ sinh hoạt cho cô sao?”
Vương Ngọc Thanh cười nói: "Tôi không mua cho mình, tôi muốn vào mua chút gì đó cho bọn nhỏ.
”
Trần Nga vừa nghe thì mặt mày liền hớn hở: "Ôi, hóa ra là mua cho mấy đứa nhỏ kia, khó có được, tâm địa của cô thật sự không giống mẹ mình, lần đầu tiên vào cửa nói chút tình lý là phải mua chút đồ, huống hồ từ này về sau, cô đều ăn uống ở Kỷ gia.
”
Kỷ Học Ninh từ chối, nhưng Vương Ngọc Thanh kiên trì muốn mua, còn nói: "Tôi không mua đồ quý giá, tôi sẽ mua chút đồ nhỏ tặng bọn trẻ.
”
Thật ra trong túi cũng chỉ có một đồng.
Cửa hàng Song Đại tuy rằng không bằng cửa hàng bách hóa trong thị trấn, cũng không bằng cửa hàng cung cấp tiêu thụ của công xã, nhưng hàng mẫu cũng rất nhiều, những thứ xã viên cơ bản cần hàng ngày đều có.
Đương nhiên không có vải, lương, thịt, dầu, mua những thứ này cần phiếu, mà trong tay nông dân ngoại trừ quốc gia phát phiếu vải thì không có được những phiếu này, lương, thịt, dầu đều là đội sản xuất phụ trách phát cho bọn họ tự sản xuất.
Cho nên cửa hàng Song Ddại cũng không có khả năng tiêu thụ những thứ này, cho dù từ nơi khác lấy được phiếu lương thực thịt dầu, muốn mua thì cũng phải đi công xã cung ứng và tiếp thị.
Còn lại các nhu yếu phẩm như thuốc lá, rượu, trà đường, nông cụ tạp phẩm! ! đều rất đầy đủ.
Nhân viên bán hàng là một cô gái trẻ mập lùn, ăn mặc chỉnh tề, sạch sẽ, cô đang cắt móng tay, vừa nhìn thấy Vương Ngọc Thanh đi vào cửa thì lạnh lùng lại thản nhiên nói: "Muốn mua gì.
”
Vương Ngọc Thanh nói: "Để tôi xem.
”
Nhân viên bán hàng không để ý đến cô, đối phương vừa định tiếp tục cắt móng tay thì đột nhiên lại nhìn thấy Kỷ Học Ninh và Trần Nga đi vào.
Cô ta nhanh chóng buông kéo xuống, sửa sang lại hai bím tóc thô rồi nhếch miệng cười: "Anh Ninh, sao anh lại tới đây, anh muốn mua gì! "
Kỷ Học Ninh cũng không nhìn cô ta mà chỉ mở miệng đáp: "Tôi đến mua đồ với Vương Ngọc Thanh.
”
Trần Nga làm như cố ý nói: "Cái gì mà Vương Ngọc Thanh, là lão Kỷ cùng vợ đến mua đồ cho ba đứa nhỏ ở nhà.
”
Nụ cười trên mặt nhân viên bán hàng cứng ngắc, cô ta hiển nhiên rất mất hứng: "Vợ của anh Ninh ở đâu ra, thím Trần lại thích nói bừa.
”
Chữ "lại" này đã phá vỡ phòng ngự của Trần Nga, hai tay bà chống nạnh trừng mắt nhìn nhân viên bán hàng, giọng nói lớn như sấm: "Hà Như Hoa, trên lưỡi cô có kim sao? Cha mẹ cô không dạy phải biết tôn trọng người lớn?”