Vương Ngọc Thanh lấy lại tinh thần, cười nói: "Thím Trần, cám ơn thím, dù sao cháu cũng không sợ.
”
Trần Nga nói: "Mẹ chồng nàng dâu bọn họ cộng lại, phỏng chừng ngay cả người mẹ kia của cô cũng không chống đỡ nổi, tuy tài ăn nói của cô không tệ nhưng một cô gái trẻ tuổi chưa có kinh nghiệm, làm sao là đối thủ của bọn họ?”
“Đặc biệt là bà già kia, người của đại đội chúng tôi đều sợ bà ta, hung ác có tiếng, người bị bà ta mắng có thể xếp sang đại đội bên cạnh, mặn chay không kiêng, khóc lóc om sòm, thậm chí còn đánh người.
”
Kỷ Học Ninh ở bên cạnh cũng mở miệng nói: "Không sao, có tôi ở đây.
”
Trần Nga ghét bỏ: "Cậu thì có tác dụng rắm gì, một người đàn ông trưởng thành còn có thể đi lên mắng chửi với đám đàn bà kia sao?”
Kỷ Học Ninh có chút xấu hổ, quả thật hắn không tiện ra mặt.
Thế nhưng hắn vẫn rất có trách nhiệm, nói: “Nếu bọn họ dám ra tay đánh người, tôi cũng sẽ đánh trả.
” Hắn là đàn ông, không có khả năng để người khác khi dễ người nhà mình.
Trần Nga đột nhiên cười khúc khích: "Chậc chậc, nhìn xem, vừa mới mang về nhà đã biết che chở vợ rồi, vẫn là vợ tốt đúng không, dù sao cũng phải ngủ chung chăn.
”
Vương Ngọc Thanh sặc một cái, hai má hơi phiếm hồng, mặc dù là người của xã hội mới tư tưởng cởi mở, nhưng lời này nói trắng trợn như vậy vẫn làm cho người ta ngượng ngùng.
Mà người cao lớn bên cạnh vẫn nghiêm túc như cũ, chỉ là ánh mắt đảo sang chung quanh.
Dù sao người còn chưa tìm tới tính sổ, Vương Ngọc Thanh cũng không tiếp tục thảo luận, cô đi theo Kỷ Học Ninh về phía Kỷ gia, trên đường có đi qua nhà Trần Nga.
Cô nghe thấy tiếng cãi nhau ở bên trong, âm thanh ầm ĩ rất hung hăng, còn nghe được một câu: "Bà mẹ già không sợ chết của anh tại sao lại thích xen vào việc của người khác như vậy? Kỷ gia có thể cho bao nhiều tiền lễ?”
Trần Nga xanh mặt, xấu hổ nhìn Vương Ngọc Thanh: "Vậy thím về nhà trước, cô cũng nghe rồi, nếu còn không về thì đứa con dâu kia chắc sẽ lật cả ngói lên.
”
Vốn dĩ bà còn định đến Kỷ gia ăn bữa cơm trưa, để người ta bày tỏ chúng lòng cảm ơn.
Nhưng vừa về nhà liền thấy con trai con dâu cãi nhau, bà phải trở về khuyên can, cũng không có tâm tình tới cửa ăn cơm, càng cảm thấy thật mất mặt.
Kỷ Học Ninh nói: "Thím, vậy thím về trước đi, ngày mai đến nhà tôi ăn cơm cũng được.
"
Trần Nga vội vã về nhà.
Vương Ngọc Thanh thở dài một tiếng, đi theo Kỷ Học Ninh về nhà, vì để phá vỡ xấu hổ, Vương Ngọc Thanh nhìn đồ trong tay nói: "Ơ, vừa rồi quên đưa mấy cây bút này cho Tiểu Minh.
Kỷ Học Ninh mấp máy môi, một lúc lâu, mới nghẹn ra một chữ: "Ừm.
”
Vương Ngọc Thanh: "! ! ”
Được rồi, cô vẫn nên giữ im lặng.
Cũng không biết là do nói ít, hay vì mình là người của Vương gia cho nên hắn mới có vướng bận trong lòng.
Kỷ Học Ninh thấy Vương Ngọc Thanh không nói gì nữa, hắn len lén nhìn thoáng qua, lại âm thầm buồn bực, miệng của mình rất ngốc, nửa ngày nhảy không ra mấy chữ, cũng không biết cô có tức giận không?
Càng không phải vì cô là người Vương gia, hắn cũng không có để tâm chuyện này.