Dù sao dọc theo đường đi, hơn nữa vừa rồi cô còn giúp Tiểu Minh trút giận, cho nên hắn cũng biết cô không cùng loại người với Vương gia kia, nếu mình để ý thì chính là lòng dạ hẹp hòi.
Hai người đều trầm mặc đi đường cũng đặc biệt nhanh, dọc theo đường đi còn gặp một số đứa trẻ cùng người già đi đường không lưu loát, ai ai cũng đều dùng ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm cô.
May mắn giờ này còn chưa tới giữa trưa, đại đa số mọi người đều đi làm, đường lớn trong thôn cũng không có người, bằng không Vương Ngọc Thanh khó có thể tưởng tượng mình sẽ bị bao nhiêu người đánh giá trên đường đi, hoặc là trở thành đối tượng bát quái cho mấy bác gái ngồi tụm năm tụm ba ở cửa.
Mặc kệ là niên đại nào, những bác gái kia đều thích tụ tập cùng một chỗ, một bên tán gẫu một bên khoa tay múa chân, trước tán gẫu việc vặt trong nhà, tán gẫu không kém bao nhiêu liền bắt đầu tán gẫu bát quái, các cô các bà có thể nói mấy câu liền làm cho một người thân bại danh liệt.
Mà muốn thản nhiên nhiên đi ngang qua mặt các bác gái cũng phải cần dũng khí rất lớn!
Nghĩ như vậy, Vương Ngọc Thanh lại bước nhanh hơn, thậm chí vọt tới phía trước Kỷ Học Ninh, Kỷ Học Ninh hiển nhiên sửng sốt, không hiểu ra sao mà cũng bước nhanh theo sau.
Trên đường Vương Ngọc Thanh không biết đi như thế nào, thế là ngoan ngoãn đi theo sau Kỷ Học Ninh.
Một con đường đất quanh co nối liền một gian nhà tranh tường bùn, cũng có mấy hộ nhà ngói như vậy nhưng tất cả đều nằm lẻ loi một chỗ.
Vương Ngọc Thanh đi theo Kỷ Học Ninh đến cuối, cho rằng nhà cuối cùng chính là Kỷ gia, kết quả lại rẽ nhánh đi xuống con đường bên dưới.
Đường càng hẹp, hai bên đều là hoa hoa cỏ cỏ, bươm bướm cùng ong mật xen kẽ ở giữa, một trận gió nhẹ phất qua, xen lẫn mùi cỏ xanh cùng bùn đất.
Toàn bộ chóp mũi Vương Ngọc Thanh tràn ngập không khí trong lành, cô không thể không thừa nhận, không khí ở thời đại này thực sự rất tốt, bầu trời trong xanh, ban đêm sẽ có đầy sao.
Cô không khỏi ngước nhìn những ngọn núi nhấp nhô phía xa, nhớ lại trong xã hội hiện đại, nhịp sống đô thị ngày càng tăng đã khiến áp lực của con người cũng tăng lên, nhiều người thành phố cần xả stress thì lựa chọn chạy về nông thôn để trải nghiệm cuộc sống.
Cô không khỏi ngẩng đầu nhìn dãy núi kéo dài phía xa, nhớ tới trong xã hội hiện đại, nhịp sống thành phố tăng nhanh, mang đến áp lực cho người ta càng lúc càng lớn, rất nhiều người thành phố cần giảm bớt áp lực, chạy đến nông thôn để trải nghiệm cuộc sống.
Cũng có rất nhiều người lá rụng về cội, hưởng thụ cuộc sống thanh nhàn an nhàn.
Kỷ gia cùng hai hộ gia đình khác xây dựng nhà trong một khe núi, lưng tựa núi, phía trước là một mảng rừng trúc lớn, bên kia rừng trúc là một con sông nhỏ quanh co khúc khuỷu, bên kia sông là ruộng lúa, gần núi lớn.
Nếu như ở thời đại mới thì nơi đây rất thích hợp cho người thích thanh thản điềm tĩnh cư trú.