Bị Cả Nhà Xem Là Bảo Mẫu Ta Mang Hộ Khẩu Gả Cho Nhà Giàu


Kỷ gia cũng là nhà tranh, thấp bé, góc phòng có chút tróc ra, góc tường còn có dây dưa quấn lấy.

Trước cửa có một cây hòe già thô to, dưới tàng cây dùng đá xây một cái bàn, bốn gốc cây làm ghế, xa mấy mét còn có một hàng trúc chỉnh tề, vừa nhìn giống như vây quanh sân.

Bên trái cửa có một cái lều nhựa, bên trong có một cái nồi lớn, bên phải dùng đá xây một cái chuồng heo, còn nuôi một con heo con, đang rầm rì rầm rì.

Vương Ngọc Thanh nhớ tới đã xem qua rất nhiều niên đại văn, bên trong viết niên đại này không cho phép nghề phụ cùng nuôi heo, bằng không chính là 'Cắt đuôi', 'Đầu cơ trục lợi', cô còn thất sự nghĩ xã hội trước kia là như vậy.

Xuyên đến trên người nguyên chủ lại tiếp thu kiến thức của cô ấy, cô mới biết được thật ra niên đại này cho phép nông dân nuôi heo, hơn nữa cổ vũ phát triển nông nghiệp gia đình, công xã cùng đại đội còn kêu gọi mọi người nuôi heo.

Bởi vì cây trồng, hoa màu, tất cả đều dựa vào phân bón, một con lợn tương đương với một nhà máy sản xuất phân bón nhỏ, phân lợn có thể đổi lấy điểm công cho tổ sản xuất, tất nhiên là nuôi được hay nuôi tốt cũng là vấn đề.

Lợn nuôi lớn bán cho trạm thực phẩm công xã, còn có thể cung cấp thịt cho người thành phố.

Vương Ngọc Thanh nhớ tới bốn năm sau, cũng chính là năm 1980, Kỷ Học Ninh dựa vào nuôi lợn trở thành hộ gia đình vạn tệ đầu tiên của công xã, thoát khỏi cái mũ nghèo khó, không thể không nói, năng lực của hắn rất mạnh!
“Đây là nhà tôi.


Giọng Kỷ Học Ninh đột nhiên vang lên.

Vương Ngọc Thanh gật đầu, lần nữa đánh giá nhà tranh cảm thấy mới lạ, Kỷ Học Ninh nhìn theo ánh mắt của cô, mở miệng: "Tôi sẽ sửa lại mái nhà.


Vương Ngọc Thanh nhịn không được muốn cười, hắn có phải cảm giác mình đang ghét bỏ hay không?
Tuy nhiên đúng là nên tân trang lại, cô ngẩng đầu cố gắng cười thân thiện với hắn: “Không vội, chờ lúc anh rảnh rỗi hoặc là nông nhàn.


Thật tình không biết, nụ cười này ở trong mắt đàn ông lại tươi đẹp sáng lạn, như ánh mặt trời, trăng sáng, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười đẹp như vậy, làm cho hắn không cách nào dời mắt.

Trong đại đội thường xuyên có mấy khuê nữ trẻ tuổi xấu hổ cười với hắn, hắn chỉ cảm thấy ngượng ngùng, cả người không được tự nhiên.

"Trên mặt tôi có gì sao?"
Vương Ngọc Thanh sờ sờ mặt, hỏi.

Kỷ Học Ninh a một tiếng, cứng ngắc quay đầu lại nửa ngày nhảy không ra một chữ, trùng hợp, bà nội Kỷ được Kỷ Tiểu Minh đỡ từ phòng bếp đi ra, Kỷ Mai Mai đi theo phía sau.

Kỷ Tiểu Minh hưng phấn lớn tiếng nói: "Bà cố, ba về rồi, mẹ của con cũng về rồi.


Bà nội Kỷ hiển nhiên cũng kích động, vui mừng đến nói chuyện cũng không lưu loát: "Thật! thật sự về rồi, lão Tứ, Tiểu Minh không gạt bà lão mù này chứ?"
Kỷ Học Ninh bước qua vài bước, đặt đồ đạc lên bàn đá bên cạnh, đỡ bà nội Kỷ ngồi xuống, sắc mặt có chút lo lắng: "Bà ơi, cháu tới nhà cầu hôn xong, bây giờ đã dẫn người về.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui