Đừng thấy Vương Ngọc Lan thanh cao kiêu ngạo, nhưng cuộc sống ở nhà chồng lại không hề dễ dàng, bị mẹ chồng và chị dâu khi dễ gắt gao, tuy nói công việc là kế toán, nhưng cũng nhờ sự giúp đỡ của chồng, hơn nữa tiền lương không bằng chồng.
Nhà mẹ đẻ chị dâu của cô ta là cán bộ kỳ cựu, so sánh như vậy, cha mẹ làm công nhân viên chức cũng không tính là gì.
Vương Ngọc Lan tức đến phát run, gan cũng trướng đau, đây là tâm bệnh của cô ta, hàng xóm nhà bên thỉnh thoảng hỏi một câu, thì cô ta liền có loại kích động muốn đi giết người.
“Làm gì vậy, làm gì vậy? Sao còn nằm trên giường không chịu dậy.
”
“Không nghe tao nói chị cả mày về nhà, còn muốn ăn trứng ốp la sao? Đồ đạc của chị mày đang để ở phòng chính, mày còn không chịu đi dọn về phòng?”
Lâm Tuyết Mai vọt tới cửa phòng, thanh âm đinh tai nhức óc.
Vương Ngọc Yến liền nhanh chóng cáo trạng, cô ta nói: “Vừa rồi chị ta còn dám hỏi chị cả ở nhà chồng cũng lợi hại như vậy sao, mẹ xem, chị cả tức giận rồi.
”
Vương Ngọc Lan: "! ! ”
Lâm Tuyết Mai nhìn thoáng qua Vương Ngọc Lan làm như nhìn ra manh mối gì, thuận tay cầm lấy một cây củi bên cạnh cửa, xông lên đánh: "Mày là đồ lười biếng, ăn không ngồi rồi, ngày nào cũng gây chuyện loạn cả nhà, xem tao đánh chết mày hay không.
”
Thân thể Vương Ngọc Thanh linh hoạt né tránh, sau đó từ trên giường nhảy xuống hung hăng đẩy Lâm Tuyết Mai một cái.
Lâm Tuyết Mai ngã chổng vó dưới đất, người có chút mơ hồ, trước kia bà ta đánh cô như thế nào, cho dù là đánh đến chết thì cô đều rụt người lại, đừng nói trở tay, ngay cả động cũng không dám động.
Hôm nay chạy không được còn dám đẩy mình? Làm phản rồi!
Bà ta nghẹn cả một bụng lửa giận, nắm lấy củi khô đứng dậy đuổi theo.
Vương Ngọc Thanh nhìn một bộ tư thế hổ cái ở phía sau của Lâm Tuyết Mai, nếu như bà ta không phải mẹ của nguyên chủ, hơn nữa cũng vì muốn thuận lợi rời khỏi nhà này, thì cô nhất định đã đè bà ta lên mặt đất, giật tóc đối phương.
Lâm Tuyết Mai lê giày đuổi theo.
“Tao đánh chết mày…mày còn dám chạy, nuôi chó còn tốt hơn mày, chó còn biết lấy lòng chủ nhân, lúc trước sinh mày ra đáng lẽ tao nên một cước đá chết mày, có phải cánh cứng rồi nên dám nói cả nhà không có tay đúng không, còn dám nói chị cả mày, đồ đê tiện như mày tại sao không đi chết đi…”
Vương Ngọc Thanh nghe phía sau chửi bới khó nghe, cô nhớ lại lý do mà nguyên chủ không được yêu thương, bởi vì lần thứ nhất mang thai, Lâm Tuyết Mai sinh con gái, cho nên lần thứ hai vội vàng muốn sinh con trai, bà ta nghe lời mẹ đẻ uống “Dược chuyển thai”, chưa nói khó uống mà còn thiếu chút nữa là sinh non.
Nghĩ thầm nếu mang thai thì gặp chút tội cũng không có gì, nhưng kết quả vẫn là con gái.
Chồng không vui, mẹ chồng tỏ sắc mặt, chị em dâu chê cười, thậm chí mẹ chồng còn lấy lại vòng tay vàng đã cho, suốt đêm thu dọn đồ đạc đến nhà con trai lớn hầu hạ con dâu lớn, từ nay về sau mẹ chồng nàng dâu giống như kẻ thù.
Lâm Tuyết Mai vốn rất trọng nam khinh nữ, lại càng không thích đứa con gái thứ hai này, ngày thường không phải đánh thì chính là mắng, khiến cho nguyên chủ biến thành một người không biết nói chuyện, không biết làm việc, không có nhãn lực, nhát gan nhu nhược, như vậy càng khiến cho Lâm Tuyết Mai chán ghét cô.