“Tôi xin lỗi, rất xin lỗi, tôi không để ý!”Lan Tịch Nhã nhìn việc mình mới đụng trúng người khác, chín năm được giáo dục kĩ càng khiến cô phải dừng bước, lên tiếng xin lỗi Tiêu Mạt Lị.
“À, không có gì, em cũng nhìn thấy chị mà không kịp né! ”Lan Tịch Nhã cảm thấy nhẹ nhõm vì đối phương đã tha thứ cho mình, nhưng cô thấy ánh mắt sợ hãi của Tiêu Mạt Lị.
“Xin lỗi, gương mặt chị hơi hung dữ một chút, làm em sợ à? Chị không cố ý!”[?]Tiêu Mạt Lị nhìn thấy cô gái xinh đẹp trước mặt mình, xin lỗi như một đứa trẻ vừa làm sai điều gì đó phảng phất có thể cảm giác được nàng cũng từng bởi vậy bị khi dễ bóng dáng.
Nàng không trải qua đối nàng lòng mang thiện ý.
“Không sao ạ, em không thấy chị hung dữ, ngược lại còn rất xinh đẹp.
”Cô ấy mỉm cười, nhẹ nhàng nói với Lan Tịch Nhã, đồng thời đưa tay phủi bụi trên áo cô.
Ôi, thật là một cô gái dịu dàng,[Này này? số 807, cô có quên điều gì không?]Lan Tịch Nhã cảm động trước sự lương thiện của nữ chính.
Ngay lúc này, lương tâm của Lan Tịch Nhã nói với cô rằng cô không nên cản trở tình yêu trong sáng của hai người này.
Vì vậy, cô quyết định không quan tâm tới lời cảnh cáo của hệ thống, cô khiên quyết nói lời tạm biệt với hai người họ, rời khỏi khu vực này, trốn đến phòng âm nhạc cách đây khá xa.
Từ hướng cửa sổ, cô nhìn thấy nam nữ chính thẹn thùng nhìn nhau, nhất thời không biết làm gì, cũng không muốn đi ăn cơm, Lan Tịch Nhã quyết định chơi piano trong phòng.
Vì tình yêu của hai người họ, cô sẽ đàn một bản tình ca trữ tình nhẹ nhàng.
Nam chủ từ hướng đối diện cũng nghe thấy tiếng đàn của cô, tinh thần không còn căng thẳng nữa, hắn ta ngỏ lời mời nữ chính, nữ chính cũng gật đầu đồng ý.
Lúc rời đi, Hà Thiên Vân nhìn về phía cô, khẽ gật đầu một cái.
Lan Tịch Nhã cũng giơ một ngón cái về phía hắn ta, cỗ vũ nam chính.
Thật lòng, với tư cách là một người ngưỡng mộ tình yêu trong sáng, cô không thể chấp nhận sự hiện diện của kẻ thứ ba xuất hiện trong mối quan hệ này.
Cô đã khao khát có một tình yêu đẹp trong trường học, cách họ yêu nhau là điều mà cô luôn hằng mong muốn.
Vì vậy, nếu không có được tình yêu này, cô sẽ dốc sức bảo vệ nó.
Cô đã hạ quyết tâm.
Nhưng hệ thống lại không chấp nhận hành động tạo phản của cô.
Sau khi rời khỏi đôi nam nữ kia, Lan Tịch Nhã lại cảm thấy phần dưới của cô được kích thích với cường độ cao hơn.
Sau lưng có người lạ đang chăm chú nhìn cô, trong khi đó hạ thân của cô lại không ngừng kích thích, mỗi bước đi của cô, cảm giác sảng khoái ở thân dưới lại tăng lên, khiến cho cô sung sướng không chịu được muốn rên thành tiếng.
Nhưng bây giờ không được, không thể tạo ra âm thanh nhạy cảm ở đây, sau lưng còn có người đang nhìn cô.
Cô phải nhanh chân rời đi, trước người đó thấy được dâm thuỷ đang từ từ chảy ra dưới hạ thân cô.
Cô cố kìm nén sự kích thích mãnh liệt, bước vào phòng âm nhạc, đàn cho họ nghe, sau đó giục họ nhanh chóng rời đi.
Cô sắp không nhịn được nữa.
Lan Tịch Nhã sắp cao trào, thật sự không thể nhịn được nữa.
Buông thả thôi, dù sao cũng không có ai ở đây.
Cô đã nghĩ vậy.
“Này, tôi đã nghe thấy một bản đàn rất hay ở gần đây.
Ai đã chơi nó?”Đột nhiên, cửa lớn bị đẩy ra, có vài nam sinh đi vào.
Trong nháy mắt, sự rung động phần thân dưới của Lan Tịch Nhã trở nên cao hơn.
Cô đang bị kích thích trước mặt những người con trai xa lạ!.