“Dĩ Hằng, hôm nay cháu vất vả rồi.
Những người kia thật là, nói thế nào cũng không nghe.
Đã thông báo chỉ có người già đủ điều kiện mới được cung cấp cơm hộp miễn phí, ai ngờ bọn họ sáng sớm đã đến ban quản lý khu chung cư làm ầm ĩ lên.
Rõ ràng hai ngày trước chính phủ đã gửi một chuyến vật tư cho khu chung cư chúng ta, làm gì đến mức khó khăn chết đói trong nhà đâu.”
Bác gải uỷ viên quản lý khu chung cư bận bịu cả ngày, thần sắc tiều tuỵ, ngay cả tinh thần cũng suy sụp.
Từ khi phát sinh dịch bệnh, cực khổ nhất chính là ban quản lý.
Bà thở phào một hơi, hôm nay may mắn có chàng trai trẻ tuổi này, bằng không ban quản lý toàn đám đàn bà con gái làm sao đối phó được với bọn đàn ông lưu manh xỏ lá cố ý đến gây sự chứ.
Đừng nhìn tên tiểu tử này bình thường âm thầm lặng lẽ, điềm đạm nho nhã, thời khắc mấu chốt vẫn đem lại cảm giác an toàn cho người khác, dùng cách nói của người trẻ tuổi thì chính là sức mạnh bùng nổ của bạn trai.
“Đây là bánh gato chồng dì tự tay làm, dì không nỡ ăn, lặng lẽ để dành cho cháu đấy.
Vất vả cho cháu, trở về sớm đi.” Nói xong đẩy tới hai gói bánh.
Giang Dĩ Hằng tính cự tuyệt trong vô thức, nhưng nhớ có một lần cơm hộp tặng kèm thêm cả bánh ngọt và sữa tươi khiến đồ đần nào đó vui vẻ quay tròn một vòng.
Hơi nhoẻn miệng, anh nhận bánh gato rồi nói lời cảm ơn.
Cam Điềm vốn đang lăn lộn trên ghế sô pha, cầm điện thoại liên tụcnghiên cứu tài khoản Aurora của Giang Dĩ Hằng thì chợt nghe thấy tiếng chìa khóa leng keng từ cửa truyền đến, vội vàng nhắm mắt giả chết.
Động tác của anh rất nhẹ, phòng khách chỉ có một vài tiếng động nhỏ.
Không biết qua bao lâu, Cam Điềm thật sự xém chút mơ màng ngủ thật thì bỗng ngửi thấy mùi sữa tắm mát lạnh trên người anh.
Anh đỡ cánh tay trượt ra bên ngoài của cô rồi nhét lại vào trong chăn, sau đó lại thay cô gém chăn kỹ càng.
Sợ bị người ta phát hiện mình giả vờ ngủ, Cam Điềm khẩn trương đến mức hàng lông mi rung rung.
Cánh môi đột nhiên như có sợi lông vũ phất qua, hơi thở của người đàn ông phả lên gò má cô, tê dại lại hơi ngưa ngứa.
A a a, cái đồ trứng thối này, thế mà dám nhân lúc cô ngủ, hôn trộm cô !!!
Nhưng Cam Điềm lại không muốn đối diện trực tiếp với anh, bởi vậy đành phải làm đà điểu sợ sệt giả vờ chết.
Đêm nay, Cam Điềm trằn trọc không yên, trong đầu đều là những ký ức yêu hận đan xen giữa cô và Giang Dĩ Hằng.
Nghĩ kỹ lại, anh ta ngoài trừ dáng dấp đẹp trai, vóc người hoàn mỹ, chơi bóng đá coi như cũng được, hơi thông minh một chút nên các giáo sư hay mời gọi giúp đỡ việc lặt vặt, ngoài ra có được cái gì đâu?
Thật sự là do ham muốn sắc đẹp tiêm nhiễm vào mắt nên cô gái trẻ ngây thơ năm đó mới bị mê hoặc bởi túi da chó má của anh ta.
Nhắc mới nhớ, cô hoàn toàn trúng độc của Giang Dĩ Hằng là tại một buổi triển lãm xác ướp ai cập bên ngoài trường học.
Đến bây giờ cô vẫn nhớ cuộc triển lãm lừa bịp ấy, vì bạn cùng phòng của cô Thạch Thiến là một đứa si mê ngu xuẩn với xác ướp, nhưng lại không dám một mình đi xem, sống chết lôi kéo cô đi cùng.
Cô đau lòng bỏ ra ba trăm tệ mua một vé, kết quả vừa vào cửa, hay lắm, ha ha khắp nơi đều là đầu người.
Cam Điềm bị bầy người xô đẩy chen lấn đến méo cả mặt, trực tiếp bị dán lên lớp tủ kính thủy tinh trưng bày, thành công được tiếp xúc thân mật với xác ướp ở khoảng cách siêu gần.
Nhưng nằm ngoài dự liệu, cô vậy mà lại thấy Giang Dĩ Hằng ở nơi đó, về sau mới biết hóa ra anh phụ trách hỗ trợ khai thác thông tin của một trò chơi VR trong triển lãm Pharaoh phía sau.
Lúc ấy, Cam Điềm chỉ cho rằng anh đến đó làm thêm, mặc bộ quần áo đồng phục: áo dài tay đen thủng rách, quần đùi gió như nạn dân, kèm theo cả chiếc vớ hoa trắng.
Dù mặc trên người bộ trang phục kỳ quái, anh vẫn khiến người ta có cảm giác vui sướng khi thấy cảnh đẹp.
Cam Điềm chăm chú nhìn anh rất lâu.
Cô không biết có phải do bị dòng người ép suýt thành cái bánh thịt, sau đó hâm mộ anh lạnh lùng đơn độc đứng đó nên mới thích anh, hay vẫn là bởi vì nguyên nhân khác.
Giống như cô cũng không hiểu sao nhân viên công tác triển lãm xác ướp lại ăn mặc thời trang hip hop như đồng phục mấy quán ăn đêm.
Tóm lại, cô đối với người đàn ông kia, “nhị” kiến chung tình.