Bị Cách Ly Trong Nhà Bạn Trai Cũ


Chỗ mềm mại giữa hai chân truyền lên từng cơn rung động, tiểu huyệt bị lấp chặt và nhét sâu.

Cam Điềm sướng điên suýt thì ngất xỉu.

“Bữa tăng ca của đồ đần nào đến rồi kìa.


Người đàn ông liếc mắt xem dòng nhắc nhở hệ thống trên màn hình điện thoại, tay phải vuốt ve vành tai hồng rực, nhìn bộ dạng phóng đãng của cô mà cười nhạt, “Đi, chồng và em xuống dưới nhận đồ đi.


“Hu hu hu…”
Cam Điềm lần đầu tiên nhét trứng rung rồi đi ra ngoài, thân thể mẫn cảm hơi chúi về phía trước, bước cũng không dám bước rộng, chỉ sợ cá voi sẽ rơi xuống.

Luôn là người quảng giao, vậy mà giờ đây cô vừa mới chạm mắt với người khác thì đã phải ngượng ngùng tránh mặt đi ngay, chỉ sợ bị phát hiện, huống chi hiện tại dáng đi của cô không khác gì con vịt.


Lúc đi thang máy, mỗi khi dừng ở tầng nào đó, thang máy sẽ lại lắc lư nhẹ khiến toàn thân cô run lên, bên trong huyệt nhỏ dịch mật ngập lụt, sắp trào cả ra.

Cô có cảm giác mùi hương chua ngọt của mình tràn ngập khắp thang máy.

Thật là mất mặt!
“Tinh tinh—“Cửa thang máy rộng mở, từng tốp nam nữ túm tụm đi vào, xem ra cũng đi lấy bữa tăng ca, thấy Giang Dĩ Hằng thì đồng loạt chào “Giang tổng”
Gò má Cam Điềm tuôn trào sắc xuân.

Cô cắn môi chịu đựng từng cơn khoái cảm từ hạ thể truyền đến, cật lực không để mình phát ra nửa phần âm thanh.

Cô trừng mắt nhìn kẻ đầu têu, lại thấy anh vẽ cái gì đó trên màn hình điện thoại.

“A…”
Cam Điềm không nặng không nhẹ rên lên một tiếng, thoáng chốc tốp nam nữ đang cúi đầu xem điện thoại đồng loạt đánh mắt qua, tò mò nhìn cô.

Cô bây giờ đã biết tên khốn nạn vẽ gì trên di động rồi.

Tăng tốc, vòng tròn, giữ lâu, ba ngón…
Anh thao tác thế nào thì cá voi nhỏ giữa chân cô sẽ chuyển động như thế.

Trước mắt bao người, Cam Điềm không chịu được nữa, chỉ muốn đào cái hố để chui xuống.

“Khó chịu?”
Cam Điềm chỉ thấy cơ thể mềm như làn nước mùa xuân bị người đàn ông nhẹ nhàng ôm vào ngực.

Lồng ngực anh rất cường tráng, giúp cô có lực đứng vững, “Ngoan, đợi chút nữa chồng sẽ dẫn em đi tiêm thuốc.



Dứt lời, mạch nước ngầm thị phị dần dần phun trào trong thang máy.

Nhóm nhân viên nhỏ đều yên lặng trao đổi ánh mắt, tình huống gì thế, hình tượng trước giờ của Giang tổng đều là khó chịu, nhẫn nhịn thế mà dám ở nơi công cộng không biết xấu hổ như vậy!
Trái tim thẹn thùng của Cam Điềm muốn ngừng đập, tai ong ong, chỉ có thể mạnh mẽ trừng mắt với anh.

“Ơ khoan…”
Người đàn ông lại chọc nhẹ vào màn hình điện thoại, Cam Điềm đành phải cắm mặt vào ngực anh, nhẫn nhịn cắn chặt răng vào vạt áo sơ mi, đến mức thấm ướt cả hạt đậu đỏ dưới lớp.

Cuối cùng cũng thành công nhận được bữa tăng ca, thế nhưng trên đường đi Cam Điềm đạt cao trào bốn lần, giờ thật sự không có sức mà lết về nên chỉ có để mặc Giang Dĩ Hằng cõng mình.

Cả đoạn đường bị không ít người vây xem.

“Hu hu, Giang Dĩ Hằng, em không muốn về, quá mất mặt, em muốn về nhà!” Cô không cần nghĩ cũng biết hôm nay cô chính là nhân vật nổi tiếng nhất Aurora.

Cô không muốn về đó để mất mặt thêm.

Khi anh cõng cô đến cổng toà nhà A, cô sống chết không muốn vào.

Giang Dĩ Hằng đành phải vỗ vỗ cái mông nhỏ để trấn an, rồi lại cõng cô đến gara để xe dưới hầm, tìm tới chiếc Land Rover Range Rover của mình.


“A…”
Cam Điềm bỗng nhiên bị người đàn ông nhét vào ghế sau, cái mông nhỏ khẽ vấp, trứng rung suýt chút nữa tuột ra.

“Anh làm gì mà quẳng em, em giờ đang rất khó chịu đấy.

” Cam Điềm uất ức nói.

“Ngoan, chồng giúp em tiêm thuốc sẽ không khó chịu nữa.

” Giọng trầm thấp khàn khàn quanh quẩn bên tai cô.

Cam Điêm ngây người, lúc này mới phát hiện Giang Dĩ Hằng không lên ghế lái mà đang ở trước mặt mình.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận