Ký ức của Cam Điềm trong phút chốc bị kéo về lần đầu tiên của cô và Giang Dĩ Hằng.
Khi đó bọn họ vừa tốt nghiệp và dọn ra ngoài ở chung, hai người vẫn còn ngủ với nhau trên một chiếc giường chật hẹp.
Ngày nào sau khi tắm xong, Cam Điềm cũng xịt nước hoa rồi xoa tay chờ đợi, kết quả nằm chung hai tháng liền mà vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Có lần cô còn hoài nghi người đàn ông này bị bệnh liệt dương, xém chút nửa đêm nửa hôm nhân lúc anh ngủ định vạch của anh ra để kiểm tra.
“Giang Dĩ Hằng, anh quên có một người bạn gái như hoa như ngọc rồi à?”
Cô mặc nguyên bộ nội y, bên ngoài khoác một chiếc váy ngủ gợi cảm, đứng xoay một vòng trước mặt người đàn ông đang cương cứng.
Nhưng Giang Dĩ Hằng chỉ cúi đầu nhìn lướt qua cô, ánh mắt thanh tâm quả dục đó lập tức khiến trái tim Cam Điềm đau nhói.
Cô xấu hổ đỏ bừng cả mặt, cảm giác mình như nữ yêu tinh trong truyện thần thoại suốt ngày phải vắt óc tính kế hút dương khí của đàn ông vậy.
“Được rồi, Giang vô dụng…” Cô bẹp miệng, thở phì phò, lật người quay qua tắt đèn đi ngủ.
Màn đêm thăm thẳm, một lúc lâu sau, người đàn ông sau lưng mím môi nói hai chữ ” Đã hiểu”
Cam Điềm im lặng, nghĩ thầm anh hiểu cái gì, hiểu cái gì cơ.
Em muốn cưỡng bức anh đó, muốn làm tình với anh đó, anh hiểu không!
Cho đến một hôm, Giang Dĩ Hằng vẫn như mọi ngày chuẩn bị cho cô một bữa sáng phong phú, chỉ là có thêm một bát canh gà hoàng kì.
“Tháng sau nhé, đều đã chuẩn bị xong.
” Anh đưa chén canh gà đại bổ đang nóng hôi hổi cho cô.
Cam Điềm mãi không bắt kịp vấn đề, “Chuẩn bị, chuẩn bị cái gì thế?”
Cứ như vậy Cam Điềm uống canh gà hoàng kì ròng rã một tháng trời, cuối cùng mới biết Giang Dĩ Hằng chuẩn bị gì.
Hôm ấy là một ngày đẹp trời không mây, cũng chính là ngày cô được nghỉ và là ngày đầu tiên Giang Dĩ Hằng không đi làm mà chủ động dắt cô đi khu vui chơi.
Lúc vào công viên anh đeo cho cô một chiếc bờm sừng nai đáng yêu, dẫn cô đi chơi đu quay, tàu lượn siêu tốc, thuyền hải tặc, vòng quay ngựa gỗ, còn cho phép cô uống thật nhiều nước đá và ăn phần bắp rang bơ lớn ơi là lớn.
Cam Điềm chỉ nghĩ chắc Giang Dĩ Hằng chuẩn bị chia tay cô nên tự dưng ban phát lòng tốt dẫn cô đi công viên trò chơi.
Chiều hoàng hôn dần tan, mây tím bay đầy trời, công viên vang lên tiếng nhạc kết thúc đậm chất trẻ thơ, người đàn ông lại dắt tay cô đi đến khách sạn rất nổi tiếng ở thành phố K.
Trong khoảnh khắc đẩy cửa ra, Cam Điềm kinh ngạc tột độ, bóng bay đủ màu sắc lơ lửng đầy phòng, khắp nơi đều trang trí hoa hồng san hô mà cô thích nhất.
“Cam Điềm, em chuẩn bị xong chưa?”
Anh vươn tay vuốt ve vành tai non mịn của cô, môi khẽ mím rồi nói, “Chuẩn bị để lột xác từ thiếu nữ thành phụ nữ chưa.
”
“Em…”
Lúc này cho dù Cam Điềm có ngu ngốc thế nào cũng hiểu đây là ý gì, cô e ấp gật nhẹ.
Giang Dĩ hằng bế cô vào phòng tắm tắm rửa, anh nhẹ nhàng xoa sữa tắm lên da cô, rồi sấy tóc cho cô, sau đó lại một lần nữa ôm cô trở về giường.
Kỳ thật Cam Điềm cảm thấy rất hưng phấn với chuyện này, những cũng có hơi sợ hãi, dù sao người ta nói lần đầu tiên đều rất đau.
Mà Giang Dĩ Hằng lại chưa có kinh nghiệm, hai người không có kinh ngiệm kết hợp với nhau, kết quả ra sao là điều cô thật sự lo lắng.
“Có muốn tắt đèn hay không?” anh hỏi cô.
“Không.
” Cam Điềm cự tuyệt, đối diện với gương mặt này mà còn muốn tắt đèn thì cô lỗ to rồi.
Người đàn ông đưa tay lướt nhẹ qua khuôn mặt đang mờ ảo dưới ánh đèn, trầm giọng nói nhỏ: “Sẽ đau đó… Cam Điềm, em thật sự muốn làm?”
Cam Điềm lập tức gật đầu như gà mổ thóc, cô đã chờ mong rất lâu rồi.
Nói cho cùng kể cả về sau hai người có chia tay, ít nhất lần đầu tiên của anh thuộc về cô.