Khoang miệng Cam Điềm tràn ngập mùi rượu thơm ngọt, cổ họng cô khá nhỏ, mới nuốt hai ngụm thôi mặt đã căng phồng đỏ ửng.
Người đàn ông kéo cô ra phía ban công.
Ban công thiết kế theo phong cách cổ xưa với hàng lan can gỗ khắc hoa cỏ.
Cam Điềm quỳ gối trên ghế băng cạnh lan can, mặt hướng về phía rừng cây ùm tùm dưới lầu, mổng nhỏ vểnh lên, dâm thuỷ ướt át chỉ chờ người đàn ông vuốt ve.
Hai tay Giang Dĩ Hằng vòng qua cánh tay mảnh khảnh, ôm trọn lấy hai bầu ngực sữa trắng hồng, ngón tay kẹp lấy hạt anh đào nhỏ mà chơi đùa, kích thích cơ thể nhỏ nhắn của Cam Điềm uốn bên này lắc bên kia.
Côn thịt nóng hổi nhét giữa hai chân cô, chặn lại huyệt nhỏ rồi quấy rối ở đó, chỉ mới cọ sát mấy lần mà mép hoa huyệt mềm mại đã chảy ra dòng dâm thuỷ óng ánh, uốn lượn chảy xuống bẹn đùi.
“Đồ dâm đãng, không đợi kịp cơ à.
”
Cam Điềm nghiêng mặt qua, “Hu hu hu, đừng làm ở chỗ này…” Cô cảm giác bộ ngực sữa của mình bị anh chơi hỏng rồi, khắp nơi đều là dấu tay của anh.
Mắt Giang Dĩ Hằng tối sầm lại, đưa tay vén tung váy cô lên, vòng eo trắng trẻo thon thả trơn mượt lộ ra.
“Đồ lót đã ướt như thế này rồi còn kêu không muốn?” Anh miết mạnh vào lớp vải quần lót, phía trên lưu lại từng mảng sẫm màu do dâm thuỷ thấm ra.
“Giang Dĩ Hằng!” Cam Điềm oan ức dẩu môi, “Đều là của anh bôi ra lúc cọ vào em.
Không phải nước của em đâu.
”
“Anh cọ vào em bao giờ? Hả?” Đang lúc nói chuyện, ngón tay của anh đẩy lớp đồ lót sang một bên, ngón tay cái đâm nhẹ vào tiểu huyệt.
Cam Điềm kêu lên một tiếng đau đớn, lập tức kẹp chặt hai chân, gió đêm mát rượi phất qua gò mà cô càng làm cô cảm thấy khô nóng hơn.
“Hu hu hu, chính là do anh cọ, dùng cái đồ vật nóng hầm hập thô to kia cọ vào.
”
“Ừm, có phải như vậy hay không?” Giang Dĩ Hằng hạ eo xuống, côn thịt dũng mãnh cắm thẳng vào tiểu huyệt.
Cam Điềm bị cắm đột ngột nên bất giác nghển cao cổ, miệng phun ra vài tiếng hừ hừ, hai cánh mùi lấm tấm mồ hôi.
Mỗi lần côn thịt rút ra đều bị tiểu huyệt mềm nhũn quấn lấy hút lại, sau đó khi bị cắm mạnh vào thì mật hoa ấm áp lại tưới ướt quy đầu đang bành trướng, sướng đến mức Giang Dĩ Hằng nắm chặt vai người phụ nữ, ra ra vào vào trong cơ thể cô như điên.
“Mạnh quá, nhẹ, nhẹ một chút…” Cam Điềm cắn môi chịu đựng cơn bão táp, hai bầu ngực sữa trước ngực cứ vung qua vung lại.
Anh nhào nặn cặp vú của cô, tiếng thở dốc lướt qua gò má mềm mịn, “Cam Điềm, làm sao bây giờ? Người bên ngoài có thể nhìn thấy em đấy, nhìn thấy em đang chổng mông lên cho anh chịch từ đằng sau.
”
Cam Điềm lặng đi mấy giây, sau đó oan ức khóc lớn, đưa tay gạt bộ móng vuốt đang bám trên ngực mình, “Hu Hu hu, Giang Dĩ Hằng, anh thả em ra, em phải vào trong phòng!”
“Đi vào sẽ bị anh chịch ác hơn.
” Côn thịt đang vùi mình trong hoa huyệt bất giác nảy lên, anh trầm giọng đe doạ, “Còn muốn vào hay không?”
“hu hu hu…”
“Ngoan, để chồng làm chậm lại, ra là xong.
”
Bụng dưới của Cam Điềm bị anh chịch cho thắt cả lại, dâm thuỷ ướt nhẹp chỗ hai người giao hợp, tay cô nắm chặt lấy thành lan can nhưng miệng không dám kêu to chỉ sợ người dưới lầu đi qua nghe thấy, nên cô đành phải cắn răng chịu đựng cơn tê dại.
Người đàn ông hung ác cắm thêm mấy trăm cái, trước khi xuất tinh còn kéo Cam Điềm xoay người lại đối mặt với mình, hai tay cố định làn eo nhỏ nhắn, rồi sau đó côn thịt chôn sâu trong tiểu huyệt bắn ra.
Cam Điềm cắn một phát vào bả vai anh, ư ư kêu lên, cẳng chân mảnh khảnh quấn chặt lấy vòng eo cứng, cô cảm thấy mình sắp chết rồi.
“Rút ra đi.
” Bụng nhỏ trướng lên thật khó chịu, không biết tên khốn nạn này đến cùng đã bắn bao nhiêu con cháu vào đó nữa.
Anh kéo mặt cô qua, hôn lên môi cô, côn thịt hơi cưng cứng cắm bên trong tiểu huyệt vẫn đang giật giật.
“Không được, trừ khi em sinh cho chồng một bé Tiểu Điềm Điềm.
”
Anh sửa lại những sợi tóc tán loạn trên mặt cô, sau đó ôm cô trở lại phòng, trên đường dương vật thô lớn cứ húc mạnh vào tận cùng của hoa huyệt, khiến cô lại lên đỉnh thêm ba lần nữa.
.