Bị Cầm Cố Đích Ba Ba



Thiệu Diệp không đề phòng bị hất trúng, đầu đầy mùi sữa khiến hắn phẫn nộ vứt đũa sang một bên, nắm lấy áo Trung Dật :

“Con mẹ nó, ngươi không muốn ăn cơm có phải không ?”

Thiệu Diệp rống giận, ánh mắt vô cùng dữ tợn, thanh âm lại càng thêm dọa người, Nhạc Nhạc sợ hãi nhất thời gào khóc lên, Trường Bách vội vàng ôm hắn về phòng, sự việc như thế này xảy ra cũng không phải ít, Trường Bách biết nên xử lý thế nào.

“Ta không ăn cơm đấy, thì sao? Uống sữa bò có được hay không?” Trung Dật nổi giận quay lại, thần sắc không hề che giấu sự quật cường, khóe miệng lại còn nhếch lên cười.

Thiệu Diệp thấy vậy ,trong lòng tức giận:

“Xem ra lâu rồi không dạy dỗ, ngươi bắt đầu ngứa ngáy rồi hả?”

Vừa nói xong, tay phải liền vung lên định tát Trung Dật một cái, nhưng lại bị Ân Kiện Nam ngăn lại.

“Ngươi hết chuyện để nói rồi hay sao mà lại lôi cái chuyện thao hắn ra nói hả? Trung Dật cũng không trêu chọc gì đến ngươi, ngươi có bị làm sao không vậy?”

Ân Kiện Nam một bên ngăn cản Thiệu Diệp, một bên quay ra nhìn Trung Dật quan tâm hỏi:”Trung Dật, cổ của ngươi không sao chứ?”

Một bên lại giận dữ mắng Thiệu Diệp: “Cổ Trung Dật đã bị thương, ngươi không thể nhẹ nhàng với hắn được sao? Tý lại thượng cẳng tay hạ cẳng chân!”

“Ngươi đánh hắn chẳng lẽ lại ít hơn ta? Ngươi bây giờ diễn tuồng cho ai xem?”

Thiệu Diệp lấy lại khí thế, hung hổ lao vào Ân Kiện Nam.

Trông bọn hắn cứ như tinh tinh làm trò, trái tim Trung Dật vừa đau khổ lại vừa sốt ruột, thanh âm buồn bã vang lên:

“Cho dù cổ ta bị thương, không phải các người đều như nhau bắt ta buộc hạng quyển ư? Ta cũng không phải là con chó của các ngươi, vì cái gì lại đối xử với ta như vậy ?”

Mà có là con chó cũng không bị buộc lâu đến như thế. Vậy mà ta phải mang theo nó đã sáu năm… sáu năm rồi…

Thanh âm của Trung Dật mang đầy vẻ tuyệt vọng, bởi vì hô hấp không thông mà cổ lại truyền đến từng đợt đau đớn không chịu nổi, lúc hắn cố gắng nói xong , mặt đã lập tức chuyển sang màu hồng, ngực cũng bắt đầu thở gấp… Thiệu Diệp cùng Ân Kiện Nam thấy hắn có điểm bất thường, lập tức ngừng đấu, lo lắng nhìn vì phía Trung Dật.

Hai người lập tức thầm hiểu ý nhau, Thiệu Diệp đi ngay đến phòng thuốc tìm dược, Ân Kiện Nam đỡ Trung Dật ngồi xuống, trong chốc lát Thiệu Diệp cầm thuốc mỡ bôi cổ cùng một ống tiêm truyền dịch, Trung Dật thấy vậy trong lòng thầm chán nản, đã đến thứ tư rồi sao ?

Thiệu Diệp và Ân Kiện Nam sợ hắn chỉ uống sữa không đủ dinh dưỡng, cho nên thứ tư hàng tuần đều truyền dịch dinh dưỡng cho hắn, thành phần của dịch dinh dưỡng đã được các danh y nổi tiếng khám cho Trung Dật mà phối hợp thành, một ống thuốc có giá lên đến trên hai nghìn nhân dân tệ, đối với cán bộ trung bình mà nói thì thuốc này bằng nửa tháng tiền lương của họ, nhưng bọn hắn tình nguyện chi ra hai nghìn nhân dân tệ truyền dịch cho Trung Dật còn hơn cho hắn hai mươi đồng ăn cơm.

Tuy mỗi tuần đều phải truyền dịch dinh dưỡng nhưng Trung Dật vẫn sợ, mỗi lần truyền là một lần sợ. Thiệu Diệp vì muốn giữ gìn làn da của Trung Dật mà giúp hắn chọn một đầu mũi tiêm cực nhỏ, loại này khi tiêm sẽ không lưu lại dấu vết nhưng lại khiến cánh tay không tránh khỏi đau đớn tê dại một hồi lâu. Cái loại đau đớn này, cứ đến thứ tư hàng tuần là Trung Dật lại cảm thấy khiếp sợ, huống chi hắn cũng rất sợ bị tiêm, sợ đến thâm căn cố đế.

Chỉ một lúc Thiệu Diệp đã bơm đầy dịch thuốc vào ống tiêm, cố gắng giả bộ thỏa mãn trước mặt Trung Dật, trong nháy mắt một dòng chất lỏng màu vàng từ đầu kim phun ra, dưới ánh đèn, mũi kim loé ra tia ngân quang đầy đe dọa…. Kỳ thực…. những việc này Thiệu Diệp đều có thể chuẩn bị sẵn thật tốt tại phòng thuốc, nhưng hắn muốn nhìn vẻ mặt sợ hãi đến trắng bệch cùng với bộ dáng đang kiềm chế sợ hãi của Trung Dật, nhìn hắn mỗi khi tiêm có chút run rẩy, bản thân hắn cũng không biết chính mình lúc đó có bao nhiêu đáng yêu….

Hồi đại học,Thiệu Diệp học song song hai ngành, hiện giờ, ngoài bằng tiến sĩ tài chính kinh tế ra, hắn còn có giấy phép bác sĩ ngoại khoa, tiêm đối với hắn mà nói là chuyện vô cùng dễ dàng, mà hắn lại đặc biệt thích tiêm cho Trung Dật, bởi vì có thể thưởng thức nỗi sợ hãi run rẩy tràn đầy trên khuôn mặt xinh đẹp của mỹ nhân.

Ân Kiện Nam cũng thích ngắm Trung Dật lúc đó, có điều hắn lại càng thích nhìn phía dưới ống tay áo của Trung Dật, ngắm nhìn cánh tay trắng noãn như búp sen của hắn, nguyên nhân vì sợ hãi mà nổi hết da gà, lúc đó hắn sẽ cầm bông cồn nhẹ nhàng lau cho hắn, nhẹ nhàng chạm vào lớp da mịn màng nõn nà của hắn…

Thiệu Diệp mang theo đầy ý trả thù mà tiêm cho Trung Dật, hắn chậm rãi đâm vào, chậm rãi ấn xuống, chậm rãi để chất lỏng màu vàng kia từ từ thuận theo ống tiêm mà chảy vào mạch máu của Trung Dật, từng giọt dịch tròn xoe lần lượt chảy vào trong, Trung Dật sợ đến mức không dám thở mạnh, vẻ mặt tuy lạnh lùng nhưng trong lòng đầy sợ hãi, hắn luôn vô ý thức hướng nhìn về phía kim tiêm, nhìn xem trong ống còn bao nhiêu nước, Thiệu Diệp vẫn cố tình chậm chạp kéo dài thời gian, khiến hắn không che dấu nổi gương mặt yếu ớt mà rơi hết vào tầm mắt của hai người nam nhân…

Kì thực trong lúc giận dữ thế này, Trung Dật cũng không cần phải an phận mà phối hợp với bọn họ, có lẽ như vậy hắn có thể chịu ít hành hạ hơn do thân thể suy yếu. Nhưng hắn cần một chút sức lực, chí ít là đủ sức để ôm lấy Nhạc Nhạc, thừa dịp lúc hai người kia không ở đây, Nhạc Nhạc lại nũng nịu quấn chặt lấy hắn, hắn cũng không muốn làm một người cha đến ôm con cũng không thể, đó chính là lí do mà hắn cố gắng nhẫn nhịn….

Vất vả tiêm xong, Ân kiện Nam lại bôi thuốc lên cổ Trung Dật một lần nữa, tuy hạng quyển đã nới đến rộng nhất, nhưng nỗi khuất nhục như nô lệ này vẫn còn đang dấy lên trong lòng Trung Dật. Lúc bôi thuốc, Trung Dật tức giận trừng hắn, nhưng Ân kiện Nam lại như không có chuyện gì mà vẫn tiếp tục bôi, lại còn nghịch ngợm chạm vào cái cổ nhỏ bé trắng trẻo như ngọc trai của Trung Dật, ngồi bên cạnh, Thiệu Diệp lạnh lùng nhìn cái tay thô ráp của Ân Kiện Nam di chuyển, lạnh lùng không nói một lời.

Mặc cho bọn hắn đùa bỡn trêu trọc đến khi chán, Trung Dật mới thở dài một cái, thuốc cũng đã bôi, kim cũng đã tiêm, sữa hắn còn chưa uống hết. Nhìn hai người trước mắt càng lúc càng cảm thấy điên lên, thế là hắn xoay người rời khỏi bàn ăn, nhắm mắt làm ngơ, nhưng thật đáng buồn, hắn có thể đi đâu đây?

Dọc đường đi, Trung Dật càng cảm thấy đau xót, phòng thì không thể vào, không cần nói cũng biết, đi vào sẽ bị hai người kia ấn xuống giường mà xâm phạm, lấy danh nghĩa tình yêu mà cường bạo hắn, lẽ nào ta lại ti tiện hèn mọn như vậy, trời sinh chính là để nam nhân thượng sao…?

Đúng vậy! Ân Kiện Nam nói rất đúng, hắn có thể tùy ý muốn làm gì ta cũng được, căn bản ta không thể phản kháng.

Đúng vậy! Thiệu Diệp nói cũng rất đúng, cái mông của ta chính là để cho hắn thao….

Cái loại cuộc sống này thấm thoắt đã sáu năm, cũng đã quen rồi, nhưng bây giờ ta mới chú ý đến những gì họ nói, có phải quá muộn hay không? Ta còn muốn thể diện mà? Chẳng lẽ sự thật chính là như thế này…

Thân thể suy yếu, hơn nữa tâm tình lại bi thương, Trung Dật từ phòng ăn đi qua phòng ngủ, rồi tới phòng khách, dồn dập mà thở dốc, Thiệu Diệp cùng Ân Kiện Nam vì lo lắng cũng im lặng đi theo sau.

Tới phòng khách, Trung Dật cẩn thận ngồi trên ghế sô pha, trong lòng đau khổ đến cực điểm, lại không có chỗ phát tiết, tựa như không nhìn thấy hai người kia, cố gắng kéo xé mái tóc dài của mình, đến cuối cùng, cũng chỉ có thể tự trút giận lên bản thân…

Mái tóc dài của Trung Dật cực kì đẹp, đen óng như đám mây che khuất ánh trăng lúc đêm khuya, một màu đen tĩnh lặng đơn thuần, sợi tóc tung bay như cơn gió nhẹ thoảng qua, mái tóc chảy dài như dòng sông êm ả theo từng bước chân hắn mà nhẹ nhàng di động, dù ngẩng cao hay cúi đầu, dù buông xuống hay buộc lên cũng đều xinh đẹp đến động lòng người, cộng thêm chút mộc mạc đơn thuần, trông càng giống như một tấm lụa thượng đẳng tuyệt đẹp, chỉ cần chạm nhẹ cũng cảm nhận được sự ôn nhu mềm mại, dường như có từng trận sóng lướt qua khiến trái tim đập liên hồi, như người xưa từng nói: “Chẩn phát như vân, bất tiết thế dã” (cái này không rõ lắm, chỉ biết là câu khen người có mái tóc đen mượt mà đẹp như mây, cảm thấy vô cùng tự hào).

Nhưng mái tóc dài xinh đẹp kia, giờ phút này lại đang bị chủ nhân nhẫn tâm không chút nương tay mà ra sức kéo xuống, như muốn vứt bỏ nó đi, Ân Kiện Nam thấy vậy trong lòng khẩn trương, vội vàng túm lấy tay Trung Dật:

“Không được bứt nữa, tóc này là của ta, ta không cho phép ngươi phá hỏng nó.”

“Biến đi! Tóc ở trên người ta, ta muốn bứt muốn xé, liên quan gì đến ngươi….?” Trung Dật đau khổ xen lẫn tức giận, đến cả tóc cũng là của hắn sao? Thế giới này rốt cuộc còn có cái gì là của ta đây?

“Ngươi còn làm như vậy nữa……Có tin ta trói tay ngươi lại, xem ngươi còn có thể cứng đầu nữa không?” Cá tính phóng khoáng như Ân Kiện Nam, chứng kiến Trung Dật không quý trọng chính bản thân mình, giọng nói cũng bắt đầu cương quyết……

Thực ra, đây mới chính là hắn, lỗ mãng ngang tang lại ngông cuồng không kiềm chế được mà điên cuồng chảy trong máu. Ai ngờ cái loại người không coi ai ra gì như hắn, một khi sa vào lưới tình, giống như rơi xuống vực sâu chin trượng không cách nào thoát thân, càng ngày càng lún sâu, tình yêu của hắn lại không được hồi đáp, trái tim hắn đã sớm chịu thua, nhưng hắn lại càng yêu thương Trung Dật, yêu đến tận xương tủy, ngay cả đến móng chân móng tay hắn cũng yêu, yêu đến mức cố chấp.

“Muốn trói thì ngươi trói đi? Tốt nhất trói ta như cái bánh tét rồi treo lên, như vậy càng thuận tiện cho ngươi muốn làm gì thì làm !”

Trung Dật ra sức đẩy Ân Kiện Nam ra nhưng khí lực của hắn vốn không nhiều, lại vừa bị tiêm dịch dinh dưỡng khiến cơ thể đau buốt vô lực, thế nào cũng không đẩy nổi Ân Kiện Nam ra, chỉ có thể thở hổn hển, đến nói cũng khó khăn.

Ân Kiện Nam thấy Trung Dật như vậy cũng không muốn làm khó hắn, bất đắc dĩ đành thả lỏng tay, đứng bên cạnh nhìn chăm chú, sợ hắn lại định tự làm tổn thương chính mình.

“Ta đối với ngươi lúc nãy ..xin lỗi, xin lỗi ta lỡ lời rồi, mong ngươi tha thứ………………”

Thiệu Diệp sát ngôn xem sắc, nhìn thấy Trung Dật có chút không ổn, do dự mãi, cuối cùng lời xin lỗi cũng thốt ra khỏi miệng.

Nhìn Thiệu Diệp nhận sai, Trung Dật như mất hồn mà ngơ ngác, hắn vốn kiêu ngạo như vậy, không bao giờ biết nhận lỗi………sao giờ lại…

Có thể cãi nhau đến mấy thì đây cũng là cực hạn rồi, nếu tiếp tục chỉ sợ không còn có thể cứu vãn được nữa, lúc đó thì người nào cũng không ổn….Trung Dật giật mình lo lắng chốc lát, tất cả trước mắt cũng trở nên hư ảo… tinh thần như bừng tỉnh lại, vẻ mặt Trung Dật có chút mờ mịt trống rỗng, dường như linh hồn đã rời xa thể xác, đột nhiên hắn yếu ớt nói: “Ta có thể cắt tóc không? Tóc dài như vậy rất khó buộc gọn.”

Cont…

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui