“Làm sao bây giờ?” Thi Tỉnh Lôi tức giận nói, “Được rồi, tốt xấu gì cứ nằm trên bàn ngủ một lúc đi, ít nhất buổi chiều gặp cha mẹ cậu còn có đầu óc.
”
“Ừ.
” Lê Nam Trân nghe lời nằm xuống, nhắm mắt ngủ, nhưng một lúc sau lại ngẩng đầu lên, “Không được, tớ không ngủ được.
”
“Vậy cậu nói với tớ rốt cuộc đã xảy chuyện gì?” Thi Tỉnh Lôi thật sự rất tò mò, dáng vẻ của Lê Nam Trân rõ ràng bị chuyện gì đó kích thích.
……
Lê Nam Trân im lặng một lúc, lựa chọn nằm xuống bàn, nhắm mắt lại, giả vờ như không nghe thấy câu hỏi của Thi Tỉnh Lôi.
Thi Tỉnh Lôi nhìn cái tai đỏ ửng của Lê Nam Trân, cố gắng lắm mới kìm được xúc động muốn kéo cô lên để hỏi rõ ràng.
Ngày hôm nay của Lê Nam Trân có thể mô tả là hỗn loạn.
Một giấc mơ kỳ lạ vào buổi sáng phá vỡ đồng hồ sinh học của cô, ngủ ở lớp thì bị đau lưng, đau eo, giữa trưa thì bị Thi Tỉnh Lôi lôi dậy trang điểm, khi đến thời gian hẹn, Lê Nam Trân ngồi trong quán “Trà Cứ” cô còn không biết mình đang nghĩ gì.
Mẹ Lê nhìn con gái rõ ràng trông phờ phạc hơn nhiều thì cười lạnh, “cậu nhỏ” do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn rời đi.
Điện thoại của Lê Nam Trân rung lên, cậu nhỏ gửi tin nhắn tới: [ cậu ở trong xe, muốn chạy thì cứ liên lạc với cậu.
]
“Lễ phép của con đâu?” Mẹ Lê nhìn quầng thâm mắt dù trang điểm cũng không giấu được của Lê Nam Trân, bất giác tự tin hơn nhiều, “Nhìn thấy người lớn không chào hỏi mà cứ nhìn điện thoại? Rời nhà đi mất hết giáo dục rồi sao?”
“Đừng nói đùa nữa.
” Lê Nam Trân phản kháng mẹ Lê gần như khắc sâu vào xương, theo phản xạ có điều kiện, cô lập tức phản bác, “Loại nhà giàu mới nổi như nhà họ Lê còn nhắc tới từ giáo dục?”
“Mày!” Mẹ Lê đập bàn, “Mày nói chuyện với người lớn như vậy à? Tao là mẹ mày đấy!”
Lê Nam Trân mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cha Lê, người đang ngồi ung dung như tượng Phật ở bên cạnh mở miệng, giọng điệu trịnh thượng như đang dỗ dành hai đứa trẻ không nghe lời: “Được rồi đừng cãi nhau nữa, Nam Trân.
” Nói tới đây cha Lê dừng một lúc, hai chữ này nói ra từ miệng ông như thế nào cũng khó xử, “Đừng khiến mẹ giận, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con mà thôi, con nhìn mình đi, lớn như vậy rồi vẫn không hiểu chuyện, không nói lời nào đã bỏ nhà đi?”
?
Lê Nam Trân chỉ cảm thấy mệt mỏi hơn, cô không muốn nghe thêm một lời nào nữa: “Được rồi, cha giả vờ cái gì? Tìm tôi làm gì cứ nói thẳng đi.
”
“Thái độ của mày là như thế nào!” Mẹ Lê phẫn nộ giống như cái máy đọc lại, “Nhìn dáng vẻ mày làm loạn ở bên ngoài như vậy, mày nói xin lỗi, cha mẹ sẽ cho mày về nhà!”
“Lê Đường cho mẹ uống thuốc à?” Lê Nam Trân lắc đầu, lười biếng nói, “Liều lượng hơi cao, chắc não bị hỏng luôn rồi.
”
Lê Đường là điểm yếu của mẹ Lê, lời nói của Lê Nam Trân nhiều ngôn từ như vậy, mẹ Lê tức giận muốn hất ly nước trước mặt vào người Lê Nam Trân.
Vốn dĩ bà không phải là người có tính tình tốt, theo ý của bà, Lê Nam Trân là con gái, nên bị bà quản, phải nghe lời bà, hơn nữa ngay từ đầu bà không thích Lê Nam Trân.
“Cha nói rồi!” Lời nói của cha Lê cuối cùng cũng mang theo một chút tức giận, ông vươn tay đè mẹ Lê lại, quay đầu nhìn về phía Lê Nam Trân, “Lê Nam Trân, nhìn trạng thái hiện tại của con đi, chắc con cũng biết xã hội không đơn giản như vậy.
Nếu đã biết rồi thì cũng nên thông cảm cho cha mẹ vất vả.
”
Lê Nam Trân tiếp tục nghiêng đầu, thậm chí còn hơi buồn ngủ.
Có trời mới biết tối hôm qua cô không ngủ ngon.
Những người này hy vọng cô sống khổ sở ở bên ngoài đến vậy sao?