“…” Lê Nam Trân cắn môi, rầu rĩ đáp lại, “Ừ.
”
“Sau đó thì sao? Họ muốn cậu làm gì?” Kỳ Hàn mở đôi bàn tay đang nắm chặt của Lê Nam Trân, lòng bàn tay đã có vài hình lưỡi liềm nhỏ, “Cậu không đồng ý chứ?”
“Bọn họ nói…”
Nói tôi được cậu bao dưỡng, muốn bắt tôi xin lỗi người vợ sắp cưới của cậu.
Lời này quá ngu ngốc, Lê Nam Trân thay đổi cách nói: “Không đồng ý nhưng tôi muốn.
Họ nói nếu tôi đồng ý thì sẽ cho tôi cái này.
”
Lê Nam Trân rút tay ra, lấy hai loại giấy tờ bản sao.
“Tôi không muốn có bất kỳ quan hệ nào với họ nữa.
” Lê Nam Trân nhìn Kỳ Hàn đang cúi đầu nghiêm túc đọc, dáng vẻ cụp mắt xuống khiến đuôi mắt của anh có một độ cong nhất định, trông thuận mắt hơn nhiều, “Nếu chuyện này không ảnh hưởng gì đến cậu thì tôi sẽ thử một lần.
”
“Cậu cho bọn họ câu trả lời trong bao lâu?” Kỳ Hàn ngẩng đầu, rõ ràng anh không cười nhưng Lê Nam Trân bất giác cảm thấy dường như anh đang hả hê khi người khác gặp hoạ, “Cố gắng kéo dài càng lâu càng tốt, lấy thêm một số thứ trước khi đồng ý, có thể lừa người khác mà không cần phải bỏ ra cái gì, vì sao không làm?”
Ngôn ngữ của con người thật kỳ diệu, nghe xong bất giác cảm thấy dễ nghe, đương nhiên, cũng có thể là bởi vì cực kỳ ghét người dưới vỏ chăn.
“Cậu chỉ cần yêu cầu thứ mình muốn với bọn họ, sau đó đồng ý là được, không cần quan tâm đến chuyện khác.
” Kỳ Hàn gấp hai tờ giấy lại, vô thức gõ vào lòng bàn tay, “May…”
Lê Nam Trân cho rằng anh nói “may” về việc cô kể mọi chuyện cho anh, cô không phản bác, cũng không hỏi gì.
Thực tế Kỳ Hàn đang cảm thán mấy người họ Lê, rõ ràng có cách để lấy lòng Lê Nam Trân nhưng lại không muốn chọn con đường đúng đắn để giải quyết vấn đề, cho dù hiện tại đã ra nông nỗi này, thái độ nhà họ Thương bên kia vẫn như cũ, chỉ cần đưa Lê Đường vào là được, nhưng không ngờ bọn họ ngu ngốc, lòng dạ quanh co, đầu óc đi vào ngõ tắt, vô cùng bảo thủ.
May mắn thay… May mắn thay mối quan hệ giữa Lê Nam Trân và cha mẹ không sâu, không ngu ngốc như mấy người đó.
Kỳ Hàn nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, rõ ràng thả lỏng hơn rất nhiều, trên mặt viết dòng chữ “A, vậy thì ổn rồi,” anh thu lại cảm xúc vừa rồi.
Cuối cùng thì cô gái này cũng không hoàn toàn thông minh.
“Được chứ?” Tay của Kỳ Hàn lại đặt lên mặt Lê Nan Trân, làn da của cô gái mềm mại, trắng trẻo, má có chút thịt, lúc véo gây hiệu quả thị giác giống như bánh nếp, gần đây, dường như cô không còn bài xích động tác thân mật của Kỳ Hàn nữa, “Vấn đề đã được giải quyết chưa?”
“Ừm.
” Lê Nam Trân hành động rất nhanh, Kỳ Hàn vừa nói xong thì cô lập tức tìm lý do tỏ ý từ chối nhà họ Lê, nhìn Lê Đường trả lời ngay lập tức, có vẻ nổi giận, quả nhiên tâm trạng xoay chuyển, nghe thấy Kỳ Hàn nói cũng không quay đầu lại, “Không còn việc gì nữa rồi, cậu cứ bận việc đi, ngày mai nói với cậu chuyện cổ phần.
”
Eo bị siết chặt.
“Qua cầu rút ván?” Kỳ Hàn ôm cô, “Bạn học Lê, hiện tại việc tư vấn đều phải trả phí.
”
“Này!” Cái gì gọi là trước có hổ sau có sói, Lê Nam Trân giằng tay, gửi một chuỗi ký tự cho Lê Đường, “Trước đó cậu đâu nói như vậy!”
Nói xong cô dừng lại, là cô không hỏi mới đúng!
“Cậu không hỏi.
” Kỳ Hàn tới gần cô, giữ chặt bàn tay đang kháng cự của cô, “Không đắt đâu, hôn một cái là được.
”
Tin nhắn của Lê Đường vẫn còn oanh tạc điện thoại, đầu Lê Nam Trân trống rỗng.
Môi và răng không hề chạm vào nhau, bàn tay của Kỳ Hàn đặt trên eo cô, vững vàng đặt ở trên đó.
Chỉ chạm môi vào nhau mà thôi.
Mà trong lòng lại giống như mọc rễ nảy mầm.
Xong rồi.