Không biết bên kia trao đổi cái gì mà đột nhiên gọi điện thoại đến, Lê Nam Trân hoảng sợ, không cẩn thận ấn vào nút từ chối.
[ Mày làm gì thế!!! ]
Không biết bên kia ai tức đến hộc máu, nhìn bọn họ nổi giận, tâm trạng của Lê Nam Trân tốt lên không ít.
[ Trượt tay.
Sao không nói lời nào mà đột nhiên gọi điện thoại cho người khác vậy? Lê Đường, anh đúng là không có giáo dục.
]
Cô không quan tâm giữa việc gọi điện thoại và việc có giáo dục có quan hệ gì với nhau, cũng không quan tâm người gọi ở đầu dây bên kia là ai, dù sao thì một câu cũng đủ nói cho ba người, không một ai thoải mái cả.
Đối phương nhất thời không trả lời, cô bình tĩnh đến lạ thường: [ được rồi, vậy hiện tại có thể nghe điện thoại không? ]
Cô gọi qua, bên kia bấm trả lời còn nghe thấy một nửa câu nói của Lê Đường: “Con nhỏ đó có giáo dục chắc?” Cùng với câu nói “đồ ngu” của cha Lê, không biết đang chửi ai nữa.
“Alo?” Giọng nói của cô vang lên, đầu dây bên kia lập tức im lặng.
“Alo, Nam Trân à.” Cha Lê ra vẻ hiền từ nhưng giọng nói có hơi cứng ngắc, “Sao đột nhiên con nói không là không được? Ai nói gì với con à?”
Chậc.
Cảm thấy cô ngu ngốc cho nên mới không quan tâm đến cảm nhận của cô đúng không?
“Cha quan tâm làm gì?” Lê Nam Trân ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của mình ở trong gương, cô không hè giấu diếm sự thù địch với đối phương, “Chỉ hai tờ giấy vụn đã muốn tống cổ người khác đi, ông Lê thật hào phóng.”
Đúng vậy, giấy vụn.
Cô muốn đoạt tuyệt quan hệ với mấy người này thì quan trọng nhất vẫn là từ bỏ về mặt tâm lý, còn về phần giấy tờ, đối với cái gọi là nghĩa vụ nuôi dưỡng, đến lúc đó mấy người trở nên bất lương, cho dù có hai tờ giấy này thì chưa chắc mọi người đã ủng hộ cô.
Mọi người chỉ đến xem trò vui mà thôi.
Ở bên kia Lê Đường nói gì đó, mẹ Lê lập tức quát lớn: “Không được! Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Sau đó lại bị cha Lê quát.
Giống như một trò hề.
Lê Nam Trân treo máy, cô lướt Weibo, không quan tâm bọn họ đang diễn kịch hay thực sự bị tổn thương.
Chủ đề ông trùm kinh doanh của nước X qua đời và phân chia tài sản đã treo trên hotsearch vài ngày, nhìn qua nhìn lại thì việc nhà mình đúng là một trò chơi.
“Alo? Này? Lê Nam Trân?”
Lê Nam Trân mải mê ăn dưa đến nỗi đầu dây bên kia “thảo luận” một lúc lâu mới nhận ra bên này không có chút âm thanh nào.
“Hả, thương lượng xong chưa?” Lê Nam Trân càng nghĩ càng cảm thấy nhà họ Lê không thú vị, trả lời hay không càng không quan tâm, dường như muốn nhà họ Lê đưa ra một phương án.
Thậm chí cha Lê còn không có tâm trang răn dạy cô, chỉ trầm giọng hỏi cô: “Nói đi, con muốn gì?”
Bàn tay lướt trên màn hình, thực ra Lê Nam Trân không nghĩ đến vấn đề này.
Bình thường nhà họ Lê nuôi chó cũng béo tốt chứ đừng nói cô là một “phú nhị đại” danh xứng với thực, ở bên ngoài nhà họ Lê chưa từng để cô chịu thua thiệt, cho nên cô mới có lêu lổng trong vòng luẩn quẩn này mỗi ngày.
Tục ngữ có câu “Không lập gia đình sẽ không biết củi gạo đắt”, một người được gia đình nuôi thả như vậy sao có thể biết cần những gì để có cuộc sống bình yên?
Nhưng Lê Nam Trân đã quen với việc ra vẻ, cô cố gắng duy trì giọng điệu thờ ơ vừa rồi: “Mấy người có thể cho tôi
cái gì?”
Trong lòng cha Lê đã sớm xác định Lê Nam Trân bị người ta xúi giục đòi tiên, thậm chí ông còn xác định người đó là thằng nhóc tâm địa độc ác kia, thằng nhóc đó rất mưu mô, đại khái đã đưa ra một con số cho Lê Nam Trân, nói không chừng hiện tại còn đang đứng ở đó, ông biết thừa Lê Nam Trân ngu ngốc, bị người ta sử dụng như một khẩu súng.
Cho nên cha Lê do dự, tính toán cái giá mà “Kỳ Hàn” có thể đưa ra.
Mà Lê Nam Trân, cô lấy tất cả những chiếc túi mà cô mua năm ngoái, tính giá từng cái một.
Có những cách ngu ngốc trở nên thông minh, nếu nhà họ Lê có thể hào phóng cho cô tiền mua mấy thứ này thì chứng tỏ tiền chẳng là gì trong mắt họ, nếu gom hết giá túi lại rồi tăng gấp đôi, có lẽ...có thể bắt tay đúng không?