Bị Cầm Tù Trong Phòng Của Bạn Học Đáng Ghét


Cha Lê im lặng một lúc, nghe thấy bên Lê Nam Trân cũng im lặng không một tiếng động, ông càng xác định suy nghĩ của mình —— trong ấn tượng của ông, Lê Nam Trân là một người vừa ầm ĩ vừa nói nhiều, tối nay bỗng yên lặng như vậy quả thực kỳ lạ, chắc chắn có người ở cạnh chỉ điểm.


Nhưng có lẽ cha Lê không hề biết, ấn tượng về Lê Nam Trân là người “nói nhiều” kia của ông lúc đó cô bao nhiêu tuổi.


Mẹ Lê nhỏ giọng nói gì đó, cha Lê nói phỏng đoán của mình cho bà biết, nhưng tình cờ “Lê Nam Trân” trong lòng mẹ Lê cũng là một người phiền phức, đương nhiên đồng ý với suy nghĩ này.


Đứa con nhà họ Thương kia, nghe nói xuất thân là trẻ mồ côi, chắc chắn nhà họ Thương sẽ không cho nó quá nhiều tài nguyên, cho nên!

“2 triệu tệ, nhiều nhất chỉ thế thôi.




3 triệu tệ?

Lúc cha Lê đưa ra “giá cuối cùng”, Lê Nam Trân cũng đã tính ra kết quả, cô lập tức cười lạnh một tiếng: “Nhà họ Lê thật sự sắp phá sản rồi?”

“Không cần công phu sư tử ngoạm*!” Phản ứng của Lê Nam Trân không nằm ngoài dự đoán của cha Lê, đương nhiên nói chuyện kinh doanh có tiến có lùi, hai triệu tệ chỉ là con số dự kiến, mặc dù biết đối phương không hài lòng lắm nhưng vẫn có thể thương lượng.


*Công phu sư tử ngoạm: ý nghĩa đại khái là rất tốn tiền.


Không ngờ Lê Nam Trân cười trào phúng một tiếng, lập tức cúp máy.


Dù sao người nóng vội cũng không phải là cô, nhà họ Lê muốn thông qua việc “tố cáo” cô để bù đắp tội lỗi của Lê Đường, nhưng còn cô thì sao? Chẳng qua chỉ là tống tiền thất bại, tiếp tục ăn nhờ ở đậu nhà Kỳ Hàn.


Giống như cô đã sớm tính toán khi ở nhà họ Lê, tùy tiện kết hôn với một người, rời khỏi nhà họ Lê, chỉ cần có thể sống sót không phải được rồi sao?

Lê Nam Trân nghĩ như vậy nhưng thực tế đã cho cô “một phiếu bầu phủ quyết”.


Không giống nhau.


Nếu như ở nhà họ Lê, hôn nhân là một cuộc giao dịch, một sự bảo đảm, nhìn qua giống như hai người đang trao đổi, nhưng trên thực tế mọi quyết định dựa vào gia tộc đứng sau, trong tình huống này, cho dù cô vô dụng thì sẽ không dễ dàng bị đuổi ra khỏi nhà.



Nhưng hiện tại, cái gọi là thích của Kỳ Hàn là một thứ gì đó rất mơ hồ.


Thích của một người mong manh hơn nhiều so với hợp đồng giấy trắng mực đen, Kỳ Hàn có thể kiên trì bao lâu? Một tháng? Một năm? Hay sáng mai thức dậy phát hiện chẳng qua chỉ là giỏ tre múc nước công dã tràng?

Mơ hồ và bối rối hoà vào nhau một lần nữa, Lê Nam Trâm nhìn khuôn mặt của mình ở trong gương, lần đầu tiên đặt một câu hỏi: Rốt cuộc thì Kỳ Hàn thích cô ở điểm nào?

Lê Nam Trân luôn tự tin vào sự thiện cảm của người khác đối với mình, cô đủ xinh đẹp, điều kiện gia đình tốt khiến cô nổi bật trong đám bạn cùng chăng lứa, cô cũng có đủ sự tự tin.


Đến nỗi về phần “khí chất”, Lê Nam Trân chế giễu, có người khen cô điềm tĩnh, thanh nhã, cũng không thiếu người khen cô ngây thơ, thẳng thắn, dám yêu dám hận, trong từ điển của cô, khí chất chẳng qua chỉ là một tính từ trong đống từ ở nhiều nguồn khác.


Nhưng lúc này, cô gần như mất hết tài sản vốn có của mình.



Kỳ Hàn thích cô ở điểm nào? Gia cảnh tốt đã không còn, vậy, chẳng lẽ vì làn da đẹp?

Chẳng cần đợi khuôn mặt già đi tho thời gian, mỹ nhân không bao giờ thiếu.


Lê Nam Trân nhìn chằm chằm chính mình, ở trong gương, cô gái trẻ tuổi xinh đẹp có làn da trắng, dưới cái nhìn chăm chú trở nên có đầy khuyết điểm ở khắp mọi nơi —— mặt quá tròn, mũi không cao, các đường nét trên khuôn mặt trông quá ngây thơ, làn da chắc chắn sẽ xấu đi nếu không có những sản phẩm chăm sóc da đắt tiền đó của nhà họ Lê…

Lê Nam Trân đóng sầm cửa phòng tắm, chui vào trong chăn như muốn trốn tránh.


Ngày mai…Đếm số trang sức năm ngoái nhỉ? Nhất định phải có nhiều tiền hơn mới được.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận