Em gái chính là con gái của bà chủ, lúc Lê Nam Trân tìm thấy quán ăn này, cô bé vừa mới học xong cấp ba, hiện tại đang giúp việc trong quán ăn.
“À gần đây cháu hơi bận.
” Lê Nam Trân bị Kỳ Hàn làm cho bối rối, trả lời một cách máy móc.
“Ôi chao, mấy người trẻ tuổi các cháu ai cũng vất vả.
” Bà chủ lấy ra một cuốn sổ nhỏ, “Vẫn như cũ chứ? Sáng nay quán mới nhập tôm về! Con nào con nấy cũng to ——” bà chủ kẹp cuốn sổ dưới cánh tay, so sánh kích thước, “Sáng nay em gái ăn bánh tôm, ôi chao, con nhóc nói ăn rất ngon đấy.
”
“A, vâng ạ.
” Lê Nam Trân bị bà chủ chọc cười, nhìn qua liền biết hai người quen nhau từ trước.
“Em trai này?” Bà chủ quay đầu nhìn Kỳ Hàn, “Này, em trai này trông quen mắt lắm?”
Kỳ Hàn cười: “Gà xé rong biển, cảm ơn.
”
“Quả nhiên cũng là khách quen, không cần nhìn thực đơn.
” Bà chủ đánh giá cẩn thận, “Ồ! Hai đứa tới cùng nhau mà cô còn không nhận ra cơ chứ.
”
“Trùng hợp thật đấy, một lúc nữa tặng cho hai đứa chai sữa đậu nành nhé!”
Bà chủ đem gương mặt tươi cười đi vào bếp, có thể nghe thấy bà chủ nói chuyện với con gái bằng giọng địa phương: “Kỳ lạ thật, hai khách hàng của chúng ta đang hẹn hò…”
Lê Nam Trân bất giác cảm thấy mặt mình nóng lên.
“Sao cậu biết quán ăn này?” Cô nghiêng đầu nhìn Kỳ Hàn, nghi ngờ anh theo dõi mình từ trước.
Dù sao thì trong lòng cô, Kỳ Hàn cũng là một tên biến thái.
“Vô tình nhìn thấy…Thật sự.
” Đối diện với ánh mắt tràn ngập nghi ngờ của Lê Nam Trân, “Lúc ấy có việc đi đến đây, tình cờ nhìn thấy cậu ngồi trong quán này, chờ đến khi tôi đi ra thì cậu vừa mới rời đi, tôi khá tò mò, không biết cậu tìm được quán ăn vỉa hè này kiểu gì.
”
Bà chủ đi tới, cạy mở nắp chai sữa đậu nành, chai của Lê Nam Trân có hơi lạnh, bên trong có một lớp đá mỏng, rõ ràng mỗi lần cô đến ăn sẽ gọi đồ uống đông lạnh; “em gái” đi phía sau bưng hai bát cháo nỏng hổi lên, nhìn Kỳ Hàn, rồi quay sang nháy mắt với Lê Nam Trân, sau đó đi vào trong bếp.
“Này, em làm gì thế?” Trong quán ăn, Lê Nam Trân cũng giống như những cô gái bình thường khác.
Bà chủ quán cười, không nhắc đến chuyện mình là người nói ra, chỉ nói con gái: “Con nhóc này hơi nhiều chuyện!”
Lê Nam Trân thuận miệng nói mấy câu với bà chủ quán, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Kỳ Hàn đang nhìn chai nước đông lạnh của mình chằm chằm, cô vội vàng giải thích: “Tôi không uống thường xuyên lắm…”
Tại sao phải giải thích với anh?
Lê Nam Trân sưng mặt, kiên quyết uống một hớp để thể hiện mình không sợ.
“Uống từ từ thôi.
” Kỳ Hàn không có ý phản đối, “Uống đồ lạnh rồi lại ăn đồ nóng, không sợ đau răng?”
“Lạnh sẽ ổn thôi.
”
Kỳ Hàn đáp lại, không nhúc nhích, nhìn bát cháo trước mặt, hỏi cô: “Muốn thử sang loại khác không? Cháo gà của quán này khá ngon.
”
“Ồ, vậy thử một chút đi.
”
Cô chưa từng ăn món nào khác của quán này, nhưng… Lê Nam Trân nhìn tay Kỳ Hàn đổi hai bát cháo cho nhau, dường như việc thay đổi khẩu vị không tệ lắm.
Hiếm khi Lê Nam Trân không chú ý đến bà chủ quán và “em gái”, hương vị tươi mới lập tức chiếm cứ mọi giác quan, trông cô thật sự giống như một thực khách.
……
Chuyện buổi chiều coi như chưa xảy ra, giống như sống một ngày bằng một năm.
Lê Nam Trân bị trừ điểm như thường lệ, Kỳ Hàn nhất quyết đòi dạy kèm cho cô, khi cô đồng ý với một xíu suy nghĩ xấu hổ, cô không ngờ đó thật sự là một buổi học bù.
Sự kèm cặp 1:1 của học sinh giỏi, thỉnh thoảng còn phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ “tại sao không hiểu vấn đề này”.
Ban đầu cô còn phỉ nhổ mấy suy nghĩ xấu hổ của bản thân, sau đó, cô cũng không biết mình đang làm cái gì nữa.