“Nhưng hiện tại tôi không còn nữa rồi.
” Lê Nam Trân cảm thấy giọng nói này không giống giọng nói của mình, “Tôi, xem như dựa vào cậu mới có thể sống, mới có thể không lưu lạc đầu đường xó chợ, hoặc nói theo cách khác, quay về nhà họ Lê, tiếp tục cuộc sống ban đầu của mình, thậm chí —— bởi vì sự cố Lê Đường gây ra mà trở thành lá chắn, hoặc trao đổi tài nguyên, không biết sẽ trở thành thứ gì.
Tôi không có thứ gì để cậu hâm mộ, cho nên cậu…”
Cho nên cậu cũng không cần phải thích tôi.
Những lời này chỉ nghĩ trong đầu thôi cũng khiến cô muốn bật khóc.
Cô không biết mình nên dùng từ gì để diễn tả tâm trạng hiện tại, mới nửa tháng trước thôi, cô và Kỳ Hàn vẫn duy trì trạng thái “ghét nhau”, đối mặt với trạng thái chán ghét của anh khiến cô sợ hãi.
Nửa tháng trước, cô vẫn có thể bình tĩnh suy đoán tương lai của mình, làm ra nhiều cuộc “đấu tranh” để chọc tức mẹ Lê, giả vờ điên rồ và ngu ngốc để tranh thủ tối đa hoá lợi ích của mình, có thể chấp nhận làm vợ của bất kỳ ai, tạo một giao dịch quan trọng; nửa tháng sau, cô hai bàn tay trắng, lo lắng về việc Kỳ Hàn thích —— không phải vì cái gọi là “phiếu ăn”, đó là điều khiến cô sợ hãi nhất.
“Ừm, không hâm mộ.
” Kỳ Hàn nói.
“Tôi không biết vì sao mình lại thích cậu, tôi chỉ biết có cậu ở đây khiến tôi rất vui, hoặc có một loại cảm xúc tích cực.
Cũng may lúc đó mang cậu về đây.
” Dường như Kỳ Hàn muốn chạm vào cô, nhưng lại nghĩ, “Phải có lý do mới được thích sao?”
Vì sao phải chơi cái trò chơi kỳ lạ này?
Lê Nam Trân nhìn bàn tay của Kỳ Hàn, nhớ lại nhiệt độ của nó khi áp lên.
Tiếp xúc chân tay là một cách trực quan và hiệu quả nhất để động vật thể hiện cảm xúc của mình, những cảm xúc được truyền tải thông qua sự đụng chạm thường ấm áp và chân thực nhất.
“Phương thức quan hệ tình dục kiểu Polynesia” hạn chế sự tiếp xúc của bọn họ, nhưng nó lại trở thành cơ hội giao tiếp bằng lời nói, trong bầu không khí trần trụi như vậy, cô hỏi thẳng một vấn đề luôn giấu trong lòng.
Và Kỳ Hàn có một câu trả lời đầy bất ngờ.
“Sao có thể không có lý do được?” Lê Nam Trân nghe thấy trong giọng nói của mình có chút nức nở thì giật mình, thực ra cảm xúc trong lòng cô vẫn đủ vững vàng, “Nếu thích vì khuôn mặt thì có khả năng chia tay cũng vì khuôn mặt; nếu thích vì tính cách, thì cũng có khả năng chia tay vì tính cách thay đổi … Tôi không biết mình đang nói cái gì, nhưng mọi thứ luôn có nguyên nhân, đâu thể yêu ghét vô cớ được.
”
“Không biết không phải có nghĩa là vô cớ, có thể bởi vì quá nhiều lý do? Tôi không biết ban đầu thích ở đâu, nhưng có lẽ nó đã tồn tại trước khi tôi nhận ra điều đó, trong khoảng thời gian này ở bên cậu, tôi thích cậu là vì cậu ở bên cạnh tôi—— Lê Nam Trân, cậu ở bên cạnh tôi, từng cử chỉ, hành động của cậu có thể là nguyên nhân, nhưng nếu phân tích cẩn thận lại thì tôi cũng không rõ.
”
Bởi vì có quá nhiều thứ gọi là nguồn gốc của cảm xúc cho nên không thể hình dung hết được.
Kỳ Hàn không diễn đạt chính xác những lời này, Lê Nam Trân nhìn anh chằm chằm một lúc, sau đó quay lưng, cuộn mình trong chăn, không để ý đến anh nữa: “Tôi muốn ngủ.
”
Giọng nói của Kỳ Hàn nhẹ nhàng vang lên sau lưng.
Bầu không khí “trò chơi” ban đầu quả thực bị cô phá hỏng hoàn toàn.
Lê Nam Trân nhắm mắt lại, ngón tay cào nhẹ ga giường, cô nghe thấy giọng nói của mình phát ra: “Kỳ Hàn, thật ra dáng người của cậu rất đẹp.
”
Nhiệm vụ “khen lẫn nhau, thổ lộ tình cảm” hoàn thành.
Hai người “vững vàng” chìm vào giấc ngủ, hoàn thành đêm thứ nhất.