Bị Cầm Tù Trong Phòng Của Bạn Học Đáng Ghét


Đây là lần đầu tiên Kỳ Hàn nhìn Lê Nam Trân trang điểm, anh đứng bên cạnh không nói một lời nào, cứ nhìn chằm chằm như vậy, nhìn đến mức khiến Lê Nam Trân cảm thấy mất tự nhiên, cô đặt thứ đang cầm trong tay xuống, quay qua hỏi anh: “Nhìn cái gì? Kỳ lạ lắm hả.



“Chỉ còn đánh son thôi à?” Kỳ Hàn nhìn thứ trong tay cô, không trả lời mà hỏi lại.


Lê Nam Trân gật đầu, có chút bối rối, giây tiếp theo đã bị Kỳ Hàn ôm đầu hôn một cái, thậm chí anh còn nhớ rõ “quy tắc trò chơi”, không hề hôn sâu.


“Miễn không làm hỏng lớp trang điểm của cậu.



……

“Yo, hôm nay có sức để trang điểm rồi đấy à?”

Thi Tỉnh Lôi đặt chiếc túi lên bàn, thói quen học tập thường ngày chính là không học gì, có đôi khi còn không mang sách đi học.



“Từ từ, cậu đang làm gì thế?”

Thi Tỉnh Lôi ngồi xuống mới phát hiện, trên bàn của Lê Nam Trân vậy mà có giáo trình, bên cạnh còn có một cây bút, vẻ mặt đau khổ đang nhìn vào khoảng không, dõi theo tầm nhìn không phải Kỳ Hàn thì là ai?

“Học.

” Lê Nam Trân nghiến răng trả lời, giọng nói mang theo oán khí.


“Tớ đâu bị mù.

” Thi Tỉnh Lôi nhìn cuốn giáo trình trước mặt cô, đây là thứ khiến mọi người đau đầu khi đọc xong, “Ý của tớ là cậu không sao chứ, sao lại bắt đầu chăm chỉ học tập?”

Trên cuốn giáo trình có không ít ghi chú, nhìn qua có vẻ do Lê Nam Trân viết lên.


Quả thực mặt trời mọc ở hướng Tây.


Lê Nam Trân ai oán liếc nhìn cô ấy, lại nhìn cuốn sách trước mặt, “bộp” một tiếng, ném cây bút trở lại.


Khó quá, mới đọc có năm phút mà đã đau đầu tận hai tiếng.


“Tớ không có vấn đề gì, hoặc có thể bị điên rồi.

” Lê Nam Trân nói với chính mình, đôi mắt nhìn chằm chằm người phía trước.


“Hai người các cậu…” Thi Tỉnh Lôi nhìn ra một chút manh mối, “Chơi trò thầy trò? Có cần tớ gợi ý đồ lót gợi cảm không? Thước dạy học? Quần áo học sinh?”

?

Lê Nam Trân lau mắt nhìn cô bạn thân chứa đầy suy nghĩ bậy bạ trong đầu, cô không còn sức để phản bác, chỉ có thể dùng ánh mắt để bày tỏ sự khinh thường.



Mặc dù cô không chắc chắn nếu không hoàn thành yêu cầu “không trượt môn” của Kỳ Hàn thì có bị yêu cầu làm cái này hay không.


Người đàn ông đầy mưu mô.


Không có sự giám sát cũng không còn tâm trạng học tập, Lê Nam Trân suy nghĩ, hỏi Thi Tỉnh Lôi: “Một tháng cậu tiêu bao nhiêu tiền?”

Thay vì học tập, không bằng nghĩ cách cắt thịt nhà họ Lê.


“Hả? Tớ không biết.

” Thi Tỉnh Lôi ngơ ngác, “Tớ dùng thẻ tín dụng, tiêu nhiều hay ít thì đều được thanh toán, không phải lúc trước cậu cũng như vậy sao?”

“Cậu thử tính xem tháng này cậu tiêu hết bao nhiêu tiền?” Lê Nam Trân xoa cằm, “Tớ muốn hố nhà họ Lê một số tiền.



Thi Tỉnh Lôi mở điện thoại, đang kiểm tra đem thì đột nhiên phản ứng lại: “Cậu lấy tiền tiêu vặt làm cơ sở tống tiền bọn họ không phải chỉ là một giọt nước trong xô thôi sao? Nếu muốn tống tiền thì phải nhiều một chút, cậu bảo Kỳ Hàn ước tính điểm mấu chốt của bọn họ xem?”

“Tớ muốn để lại tiền riêng.




“Vậy hỏi Uông Phục.

” Thi Tỉnh Lôi cầm điện thoại nhắn tin cho Uông Phục, tiếng móng tay chạm vào màn hình vang lên, “Gần đây nhà họ Uông đang chú ý đến nhà họ Lê, hỏi thăm cậu ấy sẽ biết ngay.



“Á đúng rồi.

” Thi Tỉnh Lôi chợt nghiêm túc hỏi: “Điều đó có nghĩa là nhà họ Lê sắp vực dậy rồi à? Xem ra nhà họ Thương bớt chèn ép nhà họ Lê rồi, vậy, cậu có hố được không? Tớ nghe Uông Phục nói, cha cậu ấy mở vài cuộc họp, hình như đang thảo luận việc tạm dừng kế hoạch trước đó.



Kế hoạch lúc trước là nhà họ Thương chèn ép nhà họ Lê một cách chính diện, những người còn lại nhân cơ hội xé từng miếng thịt.


Lê Nam Trân nhớ đến những gì Kỳ Hàn đã nói ngày hôm qua, lại nhớ đến việc nhà họ Lê nhắn tin cho cô hai ngày liên tục nhưng ngày hôm qua đột nhiên biến mất: “Cứ tính trước rồi nói sau.



Đúng vậy, sau này, nhỡ đâu không hố được số tiền này thì sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận