Tên ngốc.
Lê Nam Trân nghe vậy lại muốn cười, nhưng cố nén lại, dáng vẻ hiện tại của Kỳ Hàn rất hiếm thấy, nếu bật cười thì đúng là tổn thất lớn.
“Đừng khóc.
”
Lê Nam Trân im lặng, chỉ có vài tiếng khụt khịt nhỏ truyền đến, Kỳ Hàn không biết hiện tại cô thật sự không khóc được, tiếng “khụt khịt” trên thực tế chỉ là nhịn cười quá vất vả, cô khóc khiến anh lo lắng, trong vòng vài phút ngắn ngủi anh đã nhìn đồng hồ mấy lần, hận không thể giải quyết đống hỗn độn Lê Thị ngay lập tức.
“Chờ thêm một chút nữa, tớ sẽ về nhà nhanh thôi.
”
Có người gõ cửa lối thoát hiểm, ra hiệu chuẩn bị vòng tiếp theo, Kỳ Hàn gật đầu với người đó, chỉ kịp nói một câu với Lê Nam Trân: “Đừng tin mấy tin tức trên mạng, thật giả lẫn lộn, tìm một bộ phim nào đó đi, tớ chắc chắn sẽ trở về trước khi hết phim.
”
Hết phim?
Hiện tại, một bộ phim kéo dài khoảng hai tiếng, thậm chí có bộ ngắn hơn một tiếng, nói cách khác, Kỳ Hàn muốn giải quyết nhà họ Lê trong một tiếng?
Thậm chí còn có thời gian đi đường?
Cô vội vàng gửi tin nhắn cho Kỳ Hàn: [ đừng gấp! Tôi chỉ trêu cậu thôi! ]
Kỳ Hàn ở bên kia không trả lời.
Có lẽ Lê Thị không bao giờ biết vì sao các bên tham gia đột nhiên hủy bỏ trình tự, trực tiếp đi thẳng đến giai đoạn đóng lưới.
Mẹ Lê ở nhà vẫn còn đang điên cuồng gửi tin nhắn cho Lê Nam Trân, trách cô là “Cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà”, mắng cô vô ơn, tâm địa xấu xa, vân vân.
Lê Nam Trân không xem phim, cô chặn tin nhắn của mẹ Lê, thấy cô tắt tin nhắn, Thi Tỉnh Lôi và Uông Phục gọi cho cô mấy cuộc, ngay cả Thương Vũ Nhu cũng gửi tin nhắn cho cô, cô do dự không biết nên trả lời ai trước, sau đó ấn vào nhóm nói chuyện với hai người kia.
Thi Tỉnh Lôi: [ chị gái à, cậu đang làm gì mà không nghe điện thoại thế @ Lê Nam Trân ]
Uông Phục: [ Kỳ Hàn bảo cậu đăng Weibo? ]
Uông Phục: [@ Lê Nam Trân? Trả lời tin nhắn? ]
Lê Nam Trân: [ không xem ]
Lê Nam Trân: [ không phải cậu ấy ]
Uông Phục: [ nửa ngày không trả lời, tớ còn tưởng cậu bị bắt cóc, đang chuẩn bị gọi cảnh sát báo án đây ]
Thi Tỉnh Lôi: [ ngu ngốc @ Uông Phục ]
Thi Tỉnh Lôi: [ cậu biết anh trai của cậu ra sao không @ Lê Nam Trân ]
Thi Tỉnh Lôi: [ nhà họ Thương tạo áp lực nặng nhất, hiện tại nhà họ Lê như vậy, theo suy đoán của chúng tớ, anh ta không ra được ]
Lê Nam Trân: [ không biết, tớ hy vọng anh ta sống không tốt ]
Uông Phục: [ sẽ không tốt ]
Uông Phục: [ con gái nhà họ Thương kia rất mang thù ]
Uông Phục: [ tám tuổi tớ nói xấu cô ấy ]
Lê Nam Trân: [ vậy thì cậu xứng đáng bị như vậy ]
Uông Phục: [ đến bây giờ nhìn thấy tớ, cô ấy lại đánh tớ một lần, nhưng lần trước không làm thế, có lẽ để tạo ấn tượng tốt với cậu ]
Thi Tỉnh Lôi: [ xứng đáng +1]
……
Lúc Kỳ Hàn về nhà, căn nhà yên tĩnh, không cả bật đèn.
Anh nhíu mày, đè nén bất an, nhẹ nhàng đi vào trong.
Trong phòng ngủ, màn hình điện thoại của Lê Nam Trân vẫn còn sáng, nhưng cô đã chìm vào giấc ngủ say, Kỳ Hàn đi qua, trên màn hình có hai khuôn mặt khác đang ngủ, không hề có hình tượng.
Cảnh tượng bất giác có chút quen thuộc —— căn phòng tối, một người vô tâm đang ngủ say và một người đang trong trạng thái lo lắng.
Kỳ Hàn thở dài, vươn tay định kết thúc cuộc gọi, Lê Nam Trân trong lúc mơ màng còn biết đập lên tay Kỳ Hàn, lẩm bẩm câu gì đó rồi mới mở mắt ra.
“…A! Cậu về rồi!” Lê Nam Trân cúi đầu nhìn điện thoại, chưa đến hai tiếng, “Mọi chuyện kết thúc rồi à?”
Hai người trong màn hình điện thoại bị đánh thức, ríu rít hỏi những vấn đề mình muốn biết, nhưng bị Lê Nam Trân trực tiếp kết thúc cuộc gọi.