Lê Nam Trân biết mình không nên có những suy nghĩ vô lý đối với người bị bệnh, cô nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ về “mỹ nhân”, “đáng yêu”, đi ra ngoài tìm thuốc cho anh.
Ngay cả một người bị bệnh như Kỳ Hàn cũng không thể bỏ qua âm thanh lục lọi các tủ bên ngoài.
“Thuốc ở kệ dưới cùng của tủ bát.
”
Giọng nói yếu ớt của người bị bệnh vang lên từ phía sau, Lê Nam Trân vội vàng quay đầu lại, Kỳ Hàn ăn mặc phong phanh, đi chân đất, vì để tránh lây bệnh, anh còn đeo một chiếc khẩu trang, nhìn qua trông rất ngột ngạt.
“Sao cậu lại đi ra đây!”
Lê Nam Trân muốn đỡ anh nhưng Kỳ Hàn ngoan cố lùi ra sau hai bước: “Lây bệnh.
”
Đôi mắt nóng đến khó chịu, khi anh chớp mắt, trên lông mi còn đọng lại những giọt nước, trông giống như đang khóc vì uất ức.
“Tớ hiểu rồi, cậu mau quay về giường đi, nhớ phải đi dép! Này, không được đi ra đây nữa đấy.
”
Thuốc hạ sốt, nhiệt kế, nước ấm, có phải người bị bệnh đều sẽ ăn cháo không?
Một người lần đầu tiên chăm sóc người khác, một người lần đầu tiên được chăm sóc, hai bên đều có chút lo lắng.
“Cảm ơn.
” Kỳ Hàn uống thuốc, dáng vẻ uể oải, ngược lại còn khuyên Lê Nam Trân, “Tớ ngủ một lát, cậu sang phòng đối diện nghỉ ngơi đi.
Tớ chỉ bị cảm lạnh thôi, đừng lo lắng.
”
“Đo nhiệt độ cơ thể trước.
” Lê Nam Trân không định nói cho anh biết mình định nấu cháo, bởi vì nếu không ngon thì có thể gọi cơm hộp.
39 độ.
“Khoảng 38 độ, không cần đi bệnh viện.
” Kỳ Hàn tự cầm nhiệt kế, lắc hai lần rồi mới đưa cho Lê Nam Trân.
“…Vậy cậu ngủ trước đi.
”
Cô lập tức ra lệnh cho người đang cầm nhiệt kế.
“Vo gạo…Còn phải ngâm nửa tiếng?”
Người viết bài 《 cách làm cháo trắng 》 được tìm thấy trên trình duyệt có lẽ không ngờ bài viết của mình thực sự được sử dụng.
Lê Nam Trân không biết gì về phòng bếp, chỉ tìm vị trí các nguyên liệu, cách sử dụng các loại dụng cụ thôi cũng khiến đầu óc của cô choáng váng.
“Cậu đói bụng?”
Giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau khiến Lê Nam Trân đang nghiên cứu nồi cơm điện giật mình, cô quay đầu, nổi giận nhìn Kỳ Hàn lại xuất hiện một lần nữa: “Không phải đã nói cậu đi ngủ, không được ra ngoài rồi sao?”
“Lấy túi chườm đá.
” Kỳ Hàn đi tới, thấy cô ngâm gạo trong nước, “Muốn ăn gì?”
“Muốn nấu thứ gì đó cho cậu…” Lê Nam Trân thở dài, trơ mắt nhìn Kỳ Hàn tiếp nhận công việc cô vừa mới bắt đầu làm một cách tự nhiên, “Không cần phải ngâm gạo sao?”
“Không cần, chỉ cần nấu lâu hơn là được.
” Kỳ Hàn cài đặt thời gian, mở tủ lạnh tìm túi chườm đá, không nói cho Lê Nam Trân biết số lượng cô chuẩn bị là dành cho năm người, “Chỉ cần ấn nút đỏ là xong.
”
“Ừm.
”
Lê Nam Trân quay đầu nhìn nồi cơm điện, bỗng cảm thấy mình ở lại đây có vẻ dư thừa.
Cô đi đến ghế sô pha, ngồi xuống, vừa lúc Thi Tỉnh Lôi nhắn tin hỏi cô vì sao lại xin nghỉ.
[ Kỳ Hàn bị bệnh.
]
Thi Tỉnh Lôi: [ đừng nói với tớ là cậu muốn chăm sóc cậu ấy nhé? ]
[ vì sao lại không được?? ]
Thi Tỉnh Lôi: [ cậu đừng chăm sóc người khác ]
[ cho nên người bị sốt thì nên làm gì? ]
Thi Tỉnh Lôi: [ đi bệnh viện ]
Lê Nam Trân ném điện thoại lên bàn, nhưng thông báo tin nhắn lại vang lên.
Thi Tỉnh Lôi: [ nói thật, cậu không biết cách chăm sóc người khác, thay vì nghĩ đến việc chăm sóc cơ thể, không bằng cậu hôn, dính lấy cậu ấy, cho cậu ấy một chút an ủi về mặt tâm lý? ]
Thi Tỉnh Lôi: [ vừa hay sẽ bị lây bệnh, cậu không cần phải đi học ]