Bị Cầm Tù Trong Phòng Của Bạn Học Đáng Ghét


“Những chuyện tôi biết không hề ít, đúng rồi, tôi có thuê một người pha chế rượu ở nhà, chúng ta có thể vừa uống vừa nói chuyện.

” Giọng điệu của Thương Vũ Nhu dần dần giống với dụ dỗ, “Tôi cam đoan không phải tôi khoe khoang đâu, đây là người pha chế rượu giỏi nhất mà tôi từng gặp, tay nghề tốt, đẹp trai, cao 1m89.



“Hôm nay chúng ta không nên uống.

” Đến bây giờ Lê Nam Trân vẫn chưa xác định được lần đầu tiên uống say trước mặt Kỳ Hàn đã xảy ra chuyện gì, lần này nhà họ Thương có mặt đông đủ ở đây, nếu xảy ra chuyện gì thì thật xấu hổ.


“Kêu người pha chế rượu đưa cho cậu rượu có nồng độ thấp không phải được rồi sao?” Thương Vũ Nhu không nghĩ vậy, nhưng cô ấy thực sự có chú ý nghĩ xấu xa, “Nhưng rượu có nồng độ thấp gần như giống nước trái cây, không thú vị.




Lê Nam Trân gật đầu đồng ý, Thương Vũ Nhu không nhịn được nữa, dừng xe, cuối cùng hỏi một câu mà cô ấy kìm nén suốt thời gian qua: “Cậu và Kỳ Hàn quen nhau như thế nào?”

Thỏ bị sói đưa về hang của nó? Mà con thỏ này vẫn đang cười ngây ngô.


“Bạn học.

” Lê Nam Trân không để ý, đi theo Thương Vũ Nhu vào trong nhà, tò mò nhìn cách bài trí bên trong.


Bà Thương mất sớm, trong căn nhà này chỉ có một số vật dụng nhỏ mà các cô gái trẻ thích, còn lại đều mang phong cách kinh doanh mạnh mẽ, giống với căn phòng ở và làm việc một mình của Kỳ Hàn trước đây.


“Ý của tôi là sao cậu lại thích Kỳ Hàn?”

Lê Nam Trân sửng sốt, mặt lập tức đỏ lên, ấp úng không biết phải bịa như thế nào để không có lỗ hỏng trong lời nói dối của mình.


Sao cô lại thích Kỳ Hàn? Ngay cả cô cũng không biết!

Hoàn toàn không thể diễn tả được.


Xem ra không đơn giản.

Thương Vũ Nhu đẩy nhẹ một cánh cửa: “Có vẻ như cậu ấy là người theo đuổi cậu? Xem mặt cậu đỏ bừng rồi kìa, tôi không hỏi nữa đâu.




Giống như một câu hỏi thuận miệng bình thường và ý trêu chọc thiện ý, hơi nóng trên mặt Lê Nam Trân hạ xuống một ít, gật đầu theo lời nói của cô ấy, xem như chấp nhận cách nói “được theo đuổi” này.


“Đây là phòng ban đầu của Kỳ Hàn.

” Thương Vũ Nhu tùy ý đẩy một cánh cửa, “Tốt nghiệp cấp ba xong cậu ấy lập tức chuyển ra ngoài, sau đó vẫn luôn có người giúp việc dọn dẹp, cậu ấy có thể quay về bất cứ lúc nào nhưng mỗi lần đến đây cậu ấy đều không ngủ qua đêm.



Lê Nam Trân vẫn đứng ở cửa, trực giác nói cho cô biết, cô nên chờ Kỳ Hàn đưa cô đi xem.


“Sao cậu không đi vào? Không thì đi xuống tầng hầm vơi tôi đi?” Thương Vũ Nhu cũng đứng ở ngoài cửa, thấy cô không đi vào nên chỉ xuống tầng dưới, “Phía dưới bị tôi đổi thành quán bar tư nhân, mấy ảnh chụp gì đó cũng ở bên dưới, vừa uống vừa nói chuyện?”

Cô ấy nhấn mạnh “vừa uống vừa nói chuyện”, Lê Nam Trân suy đoán mục đích chính của việc đến đây, đương nhiên không từ chối.



Cái gọi là “quán bar tư nhân” thật ra chỉ có một cái bàn vuông, một quầy bar dài bằng đá cẩm thạch và một người pha chế rượu trong quầy bar, nhưng tủ rượu trên tường thực sự rất nhiều.


Ánh đèn không quá sáng, bầu không khí rất thoải mái, trên bức tường có treo một vài bức ảnh, Lê Nam Trân tiến lại gần, trong đó có một bức ảnh chụp người đàn ông trẻ tuổi trông giống Thương Vũ Nho như đúc, khí chất trầm ổn nhưng chán nản, bối cảnh là giường bệnh, người phụ nữ trên giường gầy trơ xương, nhưng nở nụ cười dịu dàng trước ống kính, người đàn ông đứng trước đám trẻ con, cả trai lẫn gái, mặc quần áo đẹp cười ngây thơ hồn nhiên, ngoại trừ một cậu bé trong góc, tuy rằng cũng cười nhưng không nhìn ra sự vui vẻ nào.


Trông hơi giống Kỳ Hàn.


Lê Nam Trân nhìn cậu bé kia vài lần, đôi má gầy gò không có thịt, nhưng đôi mắt hơi nhướng lên lại rất giống Kỳ Hàn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận