Bị Chồng Ruồng Bỏ


Mạc Bảo Bảo ở Tiết gia hơn nửa tháng, mỗi ngày cô đều nhìn Tiết lão sư dạy học cho những đứa trẻ vùng núi xung quanh, đi theo Uông nữ sĩ qua lại thăm nhà hàng xóm, ngày ngày trôi qua thật thích ý.

Tuy rằng hiện tại ăn cơm là cơm đạm bạc, mặc quần áo là vải bông bình thường, nhưng trong tâm lại cảm thấy ngày tháng trôi qua thật nhẹ nhàng.

Thậm chí có rất nhiều ngày không còn nhớ tới Ninh Phượng Nam nữa, thật là kỳ tích.
Nhưng ngày lành lại ngắn ngủi.
Khi Mạc Bảo Bảo ở Tiết gia gần một tháng, trước khi ăn cơm Uông nữ sĩ hỏi cô:
- Bảo Bảo, khi nào con chuẩn bị rời đi?
- Rời đi? Vì sao phải rời đi? - Mạc Bảo Bảo khó hiểu hỏi.
- Con không muốn về nhà sao?
- Nhà? - Mạc Bảo Bảo lập tức đỏ hốc mắt, dùng sức cắn chặt răng mới mở miệng nói - con không có nhà thì về như thế nào? - nhà của cô từ lúc cùng Ninh Phượng Nam ly hôn thì đã nát thành mảnh nhỏ.

- Chẳng lẽ con muốn ở lại nơi này của chúng ta mãi mãi sao? - Uông nữ sĩ giật mình hỏi.
- Không thể sao? - Bảo Bảo cẩn thận hỏi.
- Như vậy sao được? Nhà chúng tôi không bao giờ nuôi người ở không.

- Uông nữ sĩ nhíu mày nói.
- Con sẽ làm việc! Con có thể hỗ trợ! - Bảo Bảo vội vàng trả lời.

Nếu cô không thể ở lại đây, cô liền thật là không còn chỗ nào để đi.
- Vậy con biết làm cái gì? Con có thể hỗ trợ việc gì?
- Con..


con..

- Bảo Bảo suy nghĩ một hồi cũng không thể nghĩ bản thân có thể làm việc gì, từ nhỏ đến lớn, cô ngoài việc tiêu tiền, hưởng thụ, thật đúng là không làm được việc gì.

Nghĩ đến đây làm cho Bảo Bảo trở nên nóng nảy, cô ngẩng đầu nhìn ra sân, thấy Tiết Hoài Nhơn đang giảng bài, cô liền thở dài nhẹ nhõm, vui vẻ cười nói - Con sẽ dạy học! Con sẽ giúp Tiết lão sư dạy bọn nhỏ.
- Thật vậy sao? - Uông nữ sĩ hỏi.
- Thật sự, con cam đoan! - Bảo Bảo liên tục gật đầu.
- Được rồi, vậy chiều hôm nay con dạy thử xem.
- Vâng, con sẽ làm tốt! - Bảo Bảo vui vẻ cam đoan.
Uông nữ sĩ nghe xong cười không nói gì thêm.
Mạc Bảo Bảo thật là dễ lừa, đào một cái hố, không cần người dẫn đường, cô ấy liền nhảy vào, thật là vô cùng phối hợp.
Nguyên lai, đẩy ra lớp áo kiêu ngạo của Bảo Bảo, còn lại bên trong chỉ là sự đơn thuần đến gần như trống rỗng, Bảo Bảo kiêu ngạo bất quá là tầng phòng vệ mà thôi, bởi vì không có sự kiêu ngạo cô sẽ yếu ớt không chịu nổi một kích.
Xem ra muốn dạy con bé cần không ít thời gian.
Bất quá chuyện này cũng không có gì khó, bà cùng lão Tiết không có con, hiện tại có nhiều nhất là thời gian, bọn họ có thể từ từ dạy dỗ, cho nên bà không vội..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận