Không chịu nổi nhiều cú sốc liên tiếp ập tới như vậy, Chấn Điền chỉ ước gì mình có thể ngất xỉu ngay lập tức.
Để rồi ngày mai thức dậy chưa có gì xảy ra hết, không có xác chết cũng không có máu me.
Trong lúc anh sững sờ, Doanh Nghiêm đã khiêng cái xác cùng chiếc đầu lâu kia đi đâu đó.
Lúc quay trở lại, cậu nghiêm mặt: “Anh đừng sợ, em vứt chúng đi rồi.”
“Vứt đi đâu?” Chấn Điền bò dậy trong cơn hoảng hốt tột cùng.
“Ở… trong bồn tắm.” Cậu lúng túng cọ mũi chân xuống sàn, “Lát nữa em sẽ xử lý cái xác.”
“Sao em có thể bình tĩnh như vậy?” Chấn Điền không tài nào hiểu nổi, “Và cả khi đó nữa! Em chém bay đầu nó bằng một con dao làm bếp, và khiêng cả cái xác ra ngoài dễ như bỡn!”
Việc này không hợp lý chút nào! Chẳng lẽ bấy lâu nay Doanh Nghiêm vẫn luôn giả bộ yếu đuối để lừa dối anh?
Dường như đọc được suy nghĩ của anh, cậu vội vàng minh oan: “Đó là trường hợp đặc biệt, chuyện… rất dài dòng, anh từ từ nghe em giải thích được không?”
Chấn Điền bóp sống mũi, thở dài.
Lòng anh sớm loạn cào cào rồi, giận dữ cùng hoảng sợ trộn lẫn tạo ra một loại cảm xúc không tên khiến anh như quả bom có thể phát nổ bất kỳ lúc nào.
Ba giờ sáng, bọn họ ngồi trong nhà bếp uống trà nóng.
Doanh Nghiêm âm thầm quan sát nét mặt của Chấn Điền, bộ dáng yếu đuối bé nhỏ như mọi khi, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì anh cũng không tin cậu là người không do dự đâm dao liên tiếp vào người xác chết kia như vậy.
“Em nói đi.” Anh hạ ly xuống, đã chuẩn bị xong tâm lý để đón nhận.
“Việc này phải kể đến thân phận của em.” Doanh Nghiêm cúi đầu càng thêm thấp, “Anh đã gặp ba mẹ em rồi, có thấy gì khác lạ không?”
“Không có.” Chấn Điền ngẫm nghĩ một lát, lắc đầu, “Cô chú trông vừa đẹp vừa cao, còn lại thì anh thấy bình thường.”
Khi đó anh còn cảm thán rằng gia đình cậu quả nhiên gen tốt nên mới đẻ ra được một bé cưng dễ thương như vậy, dẫu có hơi lùn nhưng vẫn vô cùng đẹp trai.
Cằm Doanh Nghiêm nhọn, mắt to hai mí, lông mi vừa dài lại cong, mũi cao và nhỏ, nếu bỏ đi khí chất u ám trên người thì quả thật là hình mẫu con trai được yêu thích hiện nay.
“Mẹ em… không phải con người.” Cậu hạ thấp giọng xuống.
Hai mắt Chấn Điền mở to, tựa hồ không ngờ tới đáp án này.
“Cho nên… em không phải người?” Anh nuốt nước bọt.
Doanh Nghiêm gật rồi lại lắc: “Em có thể xem như bán nhân loại.
Cha em vẫn là con người.”
Cậu ngập ngừng một chốc, lại nói tiếp: “Về chủng tộc của mẹ em, em không thể nói anh biết.
Không phải vì em không muốn nói mà là vì mẹ cũng chưa từng nói chi tiết với em.
Nhưng trừ việc có một vài năng lực linh tinh khác thì em thấy mình cũng không khác gì nhân loại.”
Đương nhiên là không khác rồi, tới anh ở bên cạnh cậu suốt mười năm qua cũng đâu nhận thấy điểm gì khác biệt.
“Mười năm trước khi em tỏ tình, em rất vui vì anh đã đồng ý.
Nhưng sau đó em lại lo lắng.” Cậu đan tay vào nhau, giọng nói nghẹn hẳn đi, “Em sợ một lúc nào đó anh sẽ đổi ý.
Em sợ anh sẽ bỏ rơi em.
Nên em đã dùng năng lực của mình đi đến tương lai để nhìn thử xem chúng ta sẽ ra sao.”
Đó là lần đầu tiên cậu sử dụng năng lực này, vì thế có hơi mất khống chế, một lần dùng nhảy tới mười năm sau.
Sau mười năm nhiều thứ đã thay đổi, Doanh Nghiêm không biết hai người bọn họ đang ở đâu, chỉ có thể đi theo cảm ứng của bản thân để tìm đến “mình” trong tương lai.
Cậu đã nghĩ trước rất nhiều khả năng có thể xảy ra, cũng chuẩn bị sẵn tâm lý mình bị Chấn Điền đá, vì dù sao trong mắt cậu anh ấy tuyệt vời đến như vậy cơ mà.
Nhưng…
Vành mắt Doanh Nghiêm lại đỏ, hai tay siết chặt, giọng nói run run phẫn nộ: “Không thể tha thứ được…”
Tại tương lai mười năm sau đó, cả anh lẫn cậu vẫn còn ở bên nhau.
Nhưng không phải tự nguyện.
Bởi vì Doanh Nghiêm hai mươi sáu tuổi giam cầm Chấn Điền bên dưới tầng hầm của mình, đánh gãy chân anh, khiến anh không thể đi đâu được nữa..