Nói thì dễ, làm lại khó.
Một người từ bao giờ thay đổi thành ra như vậy, Doanh Nghiêm không biết chính xác được.
Cậu đành thử lùi về thêm một năm, tức là vào thời điểm Chấn Điền nói lời chia tay cậu.
Có lẽ bắt đầu từ lúc đó cậu trở nên điên loạn chăng? Chỉ tưởng tượng việc anh không yêu cậu thôi đã khiến đất trời sụp đổ rồi.
Ngôn Tình Ngược
Nhưng trong mắt Doanh Nghiêm, Chấn Điền là người tốt nhất trên đời.
Nếu anh chia tay cậu thì nhất định do cậu là bên có lỗi.
Doanh Nghiêm hai mươi ba tuổi đang vùi đầu hí hoáy với thứ gì đó.
Bên trong căn phòng của gã chất đầy đồ đạc bừa bộn, khắp nơi đều treo ảnh của Chấn Điền.
Có những bức bọn họ chụp chung, cũng có những bức gã lén chụp.
Các bức ảnh có người khác đều bị xé bỏ, chỉ giữ lại mỗi hình ảnh anh.
“Hôm nay chúng ta có thể gặp nhau không? Đã lâu rồi chưa gặp, em nhớ anh rất nhiều.” Doanh Nghiêm nói với điện thoại của mình, sau đó nhấn gửi.
Một lát sau gã nhận được tin nhắn hồi âm của anh: “Được.”
Chỉ vỏn vẹn một chữ đã đủ khiến Doanh Nghiêm vui sướng cùng cực.
Gã vội vàng lao vào nhà vệ sinh tắm rửa thay đồ, cạo đi bộ râu tua tủa của mình, ăn bận thật bảnh bao.
Lúc này đây gã chưa điên cuồng như năm hai mươi sáu tuổi, cũng chưa có sát khí tàn độc trong mắt như năm hai mươi tư tuổi, vẫn còn trông rất ra bộ dáng một chàng trai đến gặp người yêu.
Chấn Điền hẹn gặp gã ở công viên.
Doanh Nghiêm hồi hộp mua một bó hoa thật to chạy đến, gã đã lâu không gặp anh rồi.
“Chấn Điền! Em ở đây!” Gã vẫy tay còn lại với anh.
Gương mặt Chấn Điền có chút mệt mỏi, song anh vẫn cố nở nụ cười: “Nghiêm à, anh có chuyện này cần nói với em.”
“Việc gì ạ? Là vì dạo gần đây anh không ở bên cạnh em nhiều như xưa ư? Không sao đâu, em không để ý.” Doanh Nghiêm si mê ngây ngốc nhìn anh, “Chỉ cần anh vẫn còn nhớ đến em là được.”
Chấn Điền thở dài, nắm lấy tay gã.
Gương mặt Doanh Nghiêm thoáng đỏ lựng, mấy ngón tay càng quấn chặt siết sao hơn.
Anh ấy thuộc về mình.
Anh ấy thuộc về mình.
Anh ấy thuộc về mình.
Anh ấy thuộc về mình.
Anh ấy thuộc về mình.
“Chúng ta… chia tay đi.” Chấn Điền cụp mắt, buồn bã nói.
Nụ cười trên gương mặt Doanh Nghiêm vỡ vụn, khoé môi trễ xuống khiến cho cảm xúc biểu lộ vô cùng kỳ quái.
Gã cười nhẹ: “Anh đang nói đùa đúng không?”
“Không có.” Chấn Điền nắm chặt tay gã, “Anh nói thật.”
Doanh Nghiêm vẫn không tin được: “Vì sao? Em đã làm gì sai?”
“Em không cảm thấy tình cảm em dành cho anh có hơi… cực đoan quá sao?” Chấn Điền cố gắng lựa lời để khuyên nhủ gã.
“Chúng ta là người yêu mà! Người yêu ở bên nhau luôn như vậy!” Vành mắt gã dần đỏ lên.
“Nhưng người yêu bình thường sẽ không lén theo dõi nhau, sẽ không viết thư đe doạ những người xung quanh tiếp cận anh, lại càng không giới hạn tự do xã giao của anh.” Chấn Điền hít thật sâu, rốt cuộc cũng có đủ can đảm nói thật, “Anh cảm thấy rất bức bối, vốn dĩ cho rằng chỉ cần nhịn là được, nhưng theo thời gian sự kiểm soát của em càng lúc càng nhiều.
Dù có nói bao nhiêu lần em cũng không chịu thay đổi, mà bản thân anh cũng chẳng vui vẻ gì.
Việc này đối với em hay anh đều không tốt, chúng ta nên dành thời gian suy ngẫm lại mối quan hệ này…”
“Em không chia tay! Em không muốn chia tay!” Doanh Nghiêm mặc kệ bản thân đang ở nơi công cộng mà gào thét, “Có phải là thằng đồng nghiệp mới vào làm ở chỗ anh không? Nó tán tỉnh anh nên anh mới muốn chia tay em?”
“Không có, em bình tĩnh lại đi.” Anh cố gắng dằn cảm xúc gã xuống, “Cậu ta không liên quan gì cả.
Đây là chuyện giữa anh và em.”
“Em không tin! Anh rõ ràng nói yêu em, nếu không phải có người khác quấy rối thì tại sao lại muốn chia tay chứ!” Nước mắt của gã trào ra như thác đổ, “Em muốn mọi thứ của anh thì có gì là sai! Em là người yêu của anh cơ mà!”
Chấn Điền cố kiềm cơn lửa giận đã nhen nhóm kể từ khi gã khóc lóc om sòm, hạ thấp giọng: “Buông tay anh ra.”
“Không!” Doanh Nghiêm nắm càng thêm chặt, “Trừ phi anh rút lại lời vừa rồi.”
“Doanh Nghiêm, anh trước nay không phải người hai lời, em không hiểu sao?” Chấn Điền lạnh lùng nhìn gã, “Buông tay anh ra nếu sau này em còn muốn chúng ta có thể làm bạn bè.”
Doanh Nghiêm sợ hãi, nửa không muốn buông nửa lại lo lắng Chấn Điền sẽ thật sự từ mặt gã.
Vì thế sau một hồi đấu tranh tâm lý, gã rốt cuộc vẫn buông ra.
“Nếu… nếu em thay đổi, anh có đổi ý không?” Gã hèn mọn hỏi.
Chấn Điền không muốn nhìn thấy một Doanh Nghiêm như vậy.
Từ xưa tới nay gã luôn là người mà anh che chở, đương nhiên không nỡ nhìn gã phải dùng tư thái đó để tiếp cận mình.
Nhưng có những thứ nếu không kiên quyết sẽ không đi đến đâu cả.
“Anh nghĩ rằng em nên trở về nhà nghỉ ngơi, bình tâm lại.” Chấn Điền theo thói quen xoa đầu gã, dù lúc này gã đã cao hơn anh, “Dành ra khoảng lặng cho tâm hồn, suy ngẫm xem em muốn làm gì.
Cuộc sống của em không nhất thiết cứ phải xoay xung quanh anh như thế.”
Gã mấp máy môi, muốn nói rằng đó là điều duy nhất gã muốn, nhưng sợ chọc giận Chấn Điền nên lại thôi.
Doanh Nghiêm ủ rũ cúi đầu, mắt nhìn xuống chân, không rõ đang nghĩ gì.
Chấn Điền thấy gã bình tĩnh lại rồi thì cũng nhẹ nhõm thay: “Để anh đưa em về, được chứ?”.