Trời mưa luôn khiến tỷ lệ tai nạn giao thông tăng lên đáng kể.
Chấn Điền ngồi thừ người với cái chân bó bột trong bệnh viện, bên cạnh là Doanh Nghiêm đỏ mắt như có thể khóc bất kỳ lúc nào.
“Anh không sao mà.” Anh xoa tóc cậu an ủi như mọi khi.
“Ngã gãy cả chân mà còn không sao!” Sắc mặt Doanh Nghiêm vẫn luôn tái nhợt kể từ khi đến đây, “Anh đừng đi ra khỏi nhà nữa được không? Bên ngoài sao lại nguy hiểm đến vậy chứ?”
Nói rồi cậu dùng tay níu lấy tay anh, dáng vẻ cực kỳ đáng thương khiến trái tim Chấn Điền muốn mềm nhũn theo.
“Bé ngốc, chân anh thế này thì còn đi đâu được nữa.” Anh thở dài, “Bác sĩ bảo phải ba tháng nữa mới được tháo bột.”
Công ty cũng cho anh nghỉ ba tháng không lương.
Nhưng trong tình huống này thì cũng chẳng khác thất nghiệp tạm thời là bao.
Tiền nhà cũng bao nhiêu chi phí khác, không biết nên giải quyết sao đây.
Doanh Nghiêm làm freelancer tại nhà, thu nhập lên xuống thất thường không ổn định, trước kia đều là lương của Chấn Điền trang trải sinh hoạt phí hai người họ.
Cũng may ngày thường anh lo xa nên lập quỹ dự phòng, hiện tại cũng không bết bát đến mức không có cơm mà ăn.
Doanh Nghiêm vẫn chưa nghĩ tới những vấn đề xa xôi này như Chấn Điền.
Hiện tại cậu vô cùng vui vẻ khi mỗi ngày đều nhìn thấy anh ở nhà, thỉnh thoảng lại cứ chạy ra chạy vào phòng để kiểm tra xem anh thế nào rồi.
Chấn Điền phải cười mắng: “Tập trung làm việc đi.
Nếu cả em cũng mất việc thì hai chúng ta phải ăn gió uống sương đấy.”
“Em biết rồi mà, một ngày nào đó em sẽ nuôi anh.” Doanh Nghiêm làm mặt quỷ với anh, bấy giờ mới chịu chạy vào phòng để chuyên tâm làm việc.
Ngồi không mãi cũng chán, Chấn Điền nghĩ đã lâu mình không nấu ăn, bèn chống nạng đi xuống bếp.
Anh muốn khiến Doanh Nghiêm bất ngờ một hôm, chắc là cậu sẽ thích lắm.
Vì yếu tố công việc, ngày thường đều là Doanh Nghiêm nấu ăn.
Thành thật mà nói tay nghề của cậu chỉ ở mức khá, chẳng hiểu sao nấu bao nhiêu năm vẫn không tiến bộ thêm, vì thế Chấn Điền đành tổng kết rằng đấy là do vị giác của cậu có vấn đề.
Nhưng vì tình yêu, trong mắt anh những thứ cậu nấu đều là tuyệt vời nhất.
Doanh Nghiêm cũng rất thích ăn đồ anh nấu, ngặt nỗi anh hay làm thêm giờ nhiều, cho nên đã lâu chưa nấu nướng gì cả.
Lúc tìm dao làm bếp, anh phát hiện bị thiếu mất mấy con.
Đồ là do anh mua, cho nên Chấn Điền nhớ rất kỹ bộ dao này có tổng cộng mười cái, hiện tại nơi này chỉ còn ba.
Trong bồn rửa chén cũng không có, bảy cái kia đã đi đâu rồi?
“Sao mất nhiều thế nhỉ?” Chấn Điền không tài nào hiểu nổi, định bụng sẽ hỏi Doanh Nghiêm sau.
Bữa tối hôm đó diễn ra tốt đẹp, Doanh Nghiêm luôn cười tít cả mắt, khiến cho Chấn Điền quên béng việc mất dao.
Mãi đến khi hai người họ leo lên giường rồi, anh mới sực nhớ ra: “Đúng rồi, dao nhà mình để đâu hết vậy em?”
“Ở trên kệ ấy ạ.” Doanh Nghiêm buồn ngủ gác đầu lên ngực anh, “Cái bên phải bồn nước.”
“Anh đếm còn có ba cái thôi, bảy cái kia đâu hết rồi?” Chấn Điền hỏi.
Doanh Nghiêm cọ quậy: “Cùn quá nên em vứt rồi.
Đừng hỏi nữa, em buồn ngủ quá.”
Chấn Điền toan nói rằng nếu cùn thì có thể đưa anh đem đi mài lại, không nên lãng phí như thế.
Bộ dao đó rất đắt, dùng thép loại tốt chém rất bén, anh cũng không hiểu Doanh Nghiêm đem đi chặt thịt kiểu gì mà cùn được những bảy con trong thời gian ngắn vậy.
Nhưng nhìn dáng vẻ say ngủ của cậu, Chấn Điền không nỡ đánh thức dậy, liền ôm cậu ngủ theo.
Thôi thì cũng chỉ là vài con dao, không cần bắt chẹt cậu quá làm gì..