Thứ đó của Doanh Nghiêm vừa to lại cứng, lúc làm cứ như chày giã gạo, bình thường Chấn Điền đã quen nên không để ý.
Song nghĩ tới việc cậu của hiện tại là năm mười sáu tuổi, Doanh Nghiêm phiên bản trưởng thành sẽ còn kinh khủng tới cỡ nào.
Vừa nghĩ đã thấy nghẹn họng, không muốn tưởng tượng nữa.
Kết quả của một buổi tối hoang đường chính là không ai dậy nổi vào sáng hôm sau.
Chấn Điền vừa mở mắt, cánh tay người bên cạnh đã theo bản năng ôm lấy anh níu lại rồi.
“Đừng đi mà…” Doanh Nghiêm hãy còn ngủ mơ, lẩm bẩm nói mớ, khoé mi có một giọt nước mắt.
Chấn Điền đại khái đoán được cậu đang mơ tới điều gì, thậm chí có không ít lần anh tự vấn bản thân vì sao không thể cứ mặc kệ.
Thời hạn hai tuần nay chỉ còn một tuần, đôi tay anh muốn xoa tóc cậu lại không dứt khoát được, cuối cùng đành thả xuống gối.
Doanh Nghiêm nằm thêm một lúc thì tỉnh hẳn.
Cậu bò lên người hôn cằm anh, liếm phần yết hầu: “Anh không thích nhìn em lúc làm tình à?”
“Không phải.” Chấn Điền lắc đầu, “Em trông trẻ quá, anh cứ cấn cấn trong lòng thế nào ấy.”
Nếu có thể trưởng thành hơn một chút thì đỡ hơn.
Tất nhiên với điều kiện cái thứ mọc bên dưới kia đừng to ra nữa.
“Nhưng nếu em lớn lên, em sẽ biến thành bộ dạng đáng ghét đó.” Cậu sụt sịt mũi ôm anh càng thêm chặt, “Khi đó anh sẽ ghét em, anh sẽ không muốn ở bên cạnh em nữa.”
Chấn Điền lẩm bẩm: “Bây giờ còn đỡ, về sau anh ngày càng già còn em vẫn cứ trẻ mãi thì phải làm thế nào? Đợi thêm vài năm nữa bảo chúng ta là cha con người ta cũng tin.”
“Vậy chỉ cần lớn lên, anh sẽ đồng ý tiếp tục ở bên em sao?” Doanh Nghiêm e dè dò hỏi.
Chấn Điền thở dài.
Anh xoay mặt nhìn cậu, vuốt má đối phương: “Ngoại hình chỉ là chuyện nhỏ.
Chính yếu là anh khó lòng chấp nhận được người yêu mình là một kẻ giết người.”
Anh… sợ.
Dù sao anh cũng chỉ là người bình thường với những bản năng phàm tục.
Đổi thành bất kỳ người nào khác, phát hiện người đầu ấp tay gối có thể giết người không gớm tay, làm sao lại không một lần nghĩ rằng liệu kế tiếp đối phương có giết mình hay không? Doanh Nghiêm ngay cả bản thân còn xuống tay được, một ngày nào đó cậu điên lên chém chết anh thì thế nào?
“Em sẽ không làm hại anh đâu.” Doanh Nghiêm đọc được suy nghĩ trong lòng anh, giọng nói liền trở nên tủi thân, “Nếu có kẻ muốn làm hại anh, em sẽ giết nó, cho dù nó có là em đi chăng nữa.
Anh cũng có thể giết em bất kỳ lúc nào.”
Vừa nói, cậu vừa nắm tay anh đặt lên lồng ngực mình: “Đa số đều sẽ chết vì mất máu trước tiên, còn nếu anh muốn em phải chịu dằn vặt lâu hơn thì hãy thử dùng một con dao rỉ sét để vết thương của em nhiễm trùng…”
“Thôi được rồi, anh không muốn nghe mấy cái đó đâu.” Chấn Điền dùng tay chặn miệng cậu lại trước khi nó phá hỏng hết bầu không khí tốt đẹp này.
Lông mi vừa cong vừa dài của cậu cọ vào mu bàn tay anh, ngưa ngứa.
Chấn Điền rụt tay về, thầm nghĩ cứ thế này thì sao anh dùng lý trí để phân tích đúng sai được.
Vì để bảo trì chút tỉnh táo cuối cùng, Chấn Điền đuổi cậu đi làm việc, bản thân anh cũng mở máy lên kiểm tra email.
Nhắc mới nhớ từ lúc anh gửi mail cho sếp đến nay cũng hết mấy tuần vẫn chưa hồi âm, không biết sếp có tức điên không nữa.
Chắc là không đâu, nếu có thì nhóm chat hẳn đã tag anh liên tục rồi.
Chấn Điền nhíu mày, cứ có cảm giác sai sai ở đâu.
Con trỏ chuột trong tay bấm vào hòm thư, từ hôm anh gửi email đến nay không hề nhận được hồi âm, các thư khác gửi đến đều là quảng cáo rác.
Chấn Điền xoa thái dương, sự bất an ngày càng dâng cao, vội vàng vào nhóm chat để hỏi xem rốt cuộc có chuyện gì.
Anh rời công ty gần ba tháng, trong nhóm chat cả ba tháng đó chẳng lẽ lại không có tin nhắn nào mới? Cho dù không trực tiếp tag anh thì thi thoảng mở điện thoại lên cũng phải thấy thông báo tin nhắn chứ.
Mở ứng dụng lên thì phát hiện mình đã bị kick khỏi nhóm, anh không biết nên vui hay nên buồn.
Vui là vì điều này lý giải vì sao suốt thời gian qua anh không nhận được thông báo nào, còn buồn là vì… sao anh lại bị đá khỏi nhóm chứ?!
Cũng may anh vẫn còn kết bạn với sếp, liền nhanh tay nhắn cho ông: [Sao kick em vậy anh? Em nghỉ 3 tháng thôi chứ có nghỉ luôn đâu]
Người bên kia nhắn lại rất nhanh: [Kick gì, em có lộn người không?]
[Điền nè anh ơi!] Chấn Điền khóc không ra nước mắt, [Em mới xin nghỉ có 3 tháng, anh quên luôn rồi à?]
Lần này bên kia mất một lúc lâu mới nhắn lại: [Điền nào ta? Công ty mình có ai tên Điền à?]
Có! Là anh nè!
[Điền phòng sales anh ơi!] Chấn Điền vừa cắn răng nén giận vừa gõ chữ, [Hồi đó em còn giúp anh đặt quà shopee tặng vợ, anh em mình đi nhậu mấy lần rồi mà không nhớ sao?!]
Anh tin rằng sếp đang muốn đùa giỡn mình! Chứ làm gì có ai trở mặt vô tình đến độ nhân viên mới nghỉ ba tháng đã quên luôn không!
[À anh nhớ rồi]
Chấn Điền thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng những dòng phía sau đó lại khiến sau gáy anh lạnh ngắt.
[Chẳng phải em đã nộp đơn xin nghỉ ba năm trước rồi sao?].