“Sao anh dán sát mắt vào điện thoại thế? Không sợ hư mắt à?”
Chấn Điền giật nảy mình, phát hiện gương mặt Doanh Nghiêm đã ở phía sau mình từ bao giờ.
Anh vội vàng tắt ứng dụng chat đi, không rõ liệu cậu đã đọc được đoạn tin nhắn vừa rồi chưa.
Doanh Nghiêm đeo tạp dề, trên tay còn cầm dĩa trứng chiên vàng óng.
Đây là món có mùi vị khá nhất mà cậu làm được, hoặc cũng có thể do nó dễ làm nhất rồi.
Phát hiện ánh mắt Chấn Điền có chút chột dạ, cậu cười cười: “Anh giấu em xem thứ gì bậy bạ à?”
“Kh… không.” Chấn Điền muốn tát cho bản thân tỉnh lại, vội vàng trấn tĩnh đáp, “Vừa rồi trên màn hình có sợi tóc, anh cứ cố lấy, hoá ra chỉ là hình ảnh làm giả thôi.”
Cũng may Doanh Nghiêm không chú ý nhiều.
Cậu nhanh chóng quay mặt đi: “Ra ăn sáng đi anh.”
Chấn Điền chống nạng đi ra phòng ăn, mỗi bước nặng trịch như vác theo ngàn cân.
Anh chỉ mới xin nghỉ có ba tháng thôi, tại sao bỗng dưng lại biến thành ba năm rồi?
“Sao sắc mặt anh xanh thế?” Doanh Nghiêm lo lắng hỏi, “Sáng nay vẫn còn khoẻ mà.”
“Chắc là trúng gió.” Chấn Điền gượng gạo cười, cơm ăn trong miệng chẳng khác gì nhai sáp, đến món trứng ngon lành mọi khi cũng có mùi vị nhạt nhẽo vô cùng.
Bình tĩnh nào, đây có thể chỉ là trò đùa thôi.
Không thể nào anh biến mất ba năm mà lại không nhớ gì được.
Hơn nữa thời gian trên điện thoại hiện tại vẫn trùng khớp với thời gian trong ký ức anh, không có lý nào anh bị hoang tưởng ba năm được.
Đam Mỹ Trọng Sinh
“Anh thấy hơi đau đầu.” Chấn Điền không cần diễn thì mặt cũng đã tái nhợt lắm rồi, “Chắc là cần đi bệnh viện.”
“Cần thiết không anh?” Cậu nghiêng đầu hỏi, “Hay là để em cạo gió cho anh trước nhé?”
Anh chỉ muốn kiếm cớ để đi ra khỏi nhà, có gì đó mách bảo anh rằng nếu không bước chân ra cửa thì anh sẽ không thể tìm được chân tướng.
Nhưng anh cũng không thể biểu hiện quá lộ liễu được kẻo Doanh Nghiêm sinh nghi.
“Ừm, thế cũng được.” Chấn Điền cúi mắt xuống, âm thầm suy tính trong đầu.
Còn một tuần nữa anh phải đi tháo bột, đến lúc đó Doanh Nghiêm không thể kiếm lý do gì giữ anh lại, anh có thể đường hoàng bước ra khỏi cửa.
Chỉ cần chờ một tuần thôi.
Nghĩ thì nghĩ thế chứ trong lòng Chấn Điền không cách nào buông bỏ sự căng thẳng được.
Anh muốn thử tìm kiếm thêm thông tin, nhưng lại sợ Doanh Nghiêm phát hiện, tình cảnh rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Cũng may tới tầm chiều, Doanh Nghiêm phát hiện bọn họ hết dầu ăn, vì vậy sau khi dặn anh tự chăm sóc bản thân thật tốt cậu liền rời khỏi nhà.
Chấn Điền chỉ đợi có thế, ngay khi cửa vừa đóng sắc mặt tối sầm xuống.
Anh lấy laptop của mình ra, cố gắng kéo xuống đám thư quảng cáo rác, tìm lại những thư cũ.
Nếu thật sự chỉ mới ba tháng trôi qua, nhất định phải có email trao đổi công việc vào ba tháng trước.
Nhưng càng kéo lòng anh lại càng lạnh.
Chấn Điền đã bấm liên tiếp sang tận mấy trang liền, thời gian đã vượt mốc ba tháng từ lâu, song không hề thấy bóng dáng email nào liên quan đến công việc cả.
Mãi một lúc sau, anh mới tìm được cái đầu tiên, tiêu đề vô cùng bắt mắt.
Đơn xin nghỉ việc.
Chấn Điền ngớ hết cả người.
Anh run rẩy bấm vào, quả thật là email do chính anh gửi, nội dung xin nghỉ còn ghi rằng vì “lý do gia đình.”
Thời gian gửi email này là ba năm trước.
Anh đóng máy tính lại, đầu óc quay cuồng không biết nên làm gì.
Nếu chỉ mất ký ức trong ba năm qua còn dễ giải thích, đằng này anh lại tự ảo tưởng suốt cả ba năm qua là thế nào!
“Em về rồi đây.” Doanh Nghiêm mở cửa bước vào.
Chấn Điền cố giả vờ như bình thường: “Anh bị đụng xe rồi xin tạm nghỉ việc ở công ty vào ba tháng trước đúng không?”
Doanh Nghiêm gật đầu: “Ừ, sao thế anh?”
“Không có gì.” Anh quay mặt đi, “Ở trong nhà lâu quá, anh sắp quên mất thời gian trôi qua bao lâu.”
Rốt cuộc Doanh Nghiêm đang nói dối hay nói thật? Nhưng nếu cậu nói dối, việc anh bị đụng xe và cả vào bệnh viện kia thì sao? Những lần thăm khám trước anh vẫn đi ra khỏi nhà bình thường, bác sĩ khám cho anh nom cũng không có gì khác lạ.
“Anh có tâm sự gì sao?” Cậu tiến đến gần, ôm lấy anh từ sau lưng, “Từ sáng đến giờ mặt mũi anh cứ lầm lầm lì lì.”
Chấn Điền cả giận đến mức muốn run lên bần bật, lại vẫn cố cắn chặt răng kiềm lại: “Nhiều chuyện xảy ra quá khiến anh bức bối trong người.”
“Do mẹ em nói gì sao?” Doanh Nghiêm thăm dò.
“… Bà ấy bảo anh rằng bà chơi ngải bố em.” Không hiểu sao Chấn Điền lại quyết định lái câu chuyện sang hướng này.
Doanh Nghiêm trầm mặc trong phút chốc.
Lát sau cậu mới khẽ lên tiếng: “Em biết chuyện này.”
“Thật ra lúc ban đầu bố em không hề thích mẹ em, còn có hơi ghét bà nữa.
Bà thời đi học cũng giống như em vậy, tính tình âm u tối tăm, nhưng ngoan độc hơn em nhiều, chẳng ai dám chọc vào.
Mẹ bảo rằng vì bà nhiều lần tỏ tình không được, lại thấy bố em muốn quen một cô gái khác trong trường nên đã quyết định chơi ngải ông.” Cậu buồn rầu nói, “Em cũng không biết mẹ có thật sự yêu bố không, hay chẳng qua cầu mà không được nên cố chấp theo đuổi.
Tuy em là kết tinh của hai người họ, nhưng cả hai đều xem em như tai nạn ngoài ý muốn.”
Gò má cậu áp lên lưng anh, hơi thở ấm áp phả vào lớp áo sơ mi trắng: “Nhưng em lúc đi học thật sự thích anh.
Khi đó em tỏ tình với anh cũng rất thấp thỏm sợ bị từ chối, nào ngờ anh lại đồng ý nhanh như vậy.
Chúng ta tự nguyện đến với nhau, không phải bùa ngải gì như mẹ em và bố em cả.”
Chấn Điền nửa tin nửa ngờ: “Có thật không?”
Doanh Nghiêm bất đắc dĩ giải thích: “Bùa yêu cũng không phải vạn năng.
Bề ngoài tuy bố em yêu mẹ em rất nhiều, nhưng thực tế chẳng qua do khống chế của tà thuật khiến ông ấy luôn phải làm theo lời mẹ.
Cho nên lý trí của ông ấy không được tỉnh táo lắm, cứ mơ mơ màng màng.
Anh nhìn anh xem có giống như vậy không.”
Quả thật không giống lắm.
Nếu Doanh Nghiêm chơi ngải với anh, có lẽ anh đã không thể nghĩ ngợi được về tất cả những chuyện này.
Huống hồ nếu cậu thật sự làm vậy thì đã chẳng cần đặt ra kỳ hạn kia để anh quyết định rồi.
“Đừng lo, em sẽ không làm hại anh đâu.” Cậu nắm lấy tay Chấn Điền, lồng ngón tay mình vào tay anh, “Cho dù anh lựa chọn ra sao, em đều chúc anh một đời hạnh phúc.”.