Trời mưa tầm tã, gió đập vào cửa kiếng từng hồi dữ dội như đòi mạng.
Chấn Điền giật mình tỉnh dậy, khoé mắt rơi lệ từ bao giờ không hay.
“Sao thế anh? Anh gặp ác mộng à?” Doanh Nghiêm cựa quậy người ôm lấy anh.
“Ừ.” Anh ngẩn người lúc lâu mới đáp lại được, “Những hình ảnh cứ lặp đi lặp lại.”
“Hình ảnh gì?” Cậu thì thầm hỏi.
“Anh mơ thấy em yêu anh điên cuồng, yêu đến độ không muốn ai tiếp cận anh nên giết chết bọn họ, sau đó còn giam cầm anh lại.” Chấn Điền ngẩn người, “Lần này em còn cố xoá ký ức của anh, khiến anh tin rằng chưa từng có gì xảy ra, nhưng sau đó anh vẫn phát hiện được.”
Doanh Nghiêm dở khóc dở cười với anh: “Tại sao trong ảo tưởng của anh em luôn là người xấu thế? Mà anh đánh giá em cũng cao thật, chẳng những giết người nhoay nhoáy mà bây giờ còn biết xoá cả ký ức.
Nói không chừng tới lần phát bệnh tiếp theo em sẽ đạp cân đẩu vân tay cầm gậy như ý đánh lên tới thiên đình vì mặt trời dám ngó nhìn anh đấy.”
Tim Chấn Điền vốn đập liên hồi vì giấc mơ, nghe mấy lời bông đùa của cậu thì bình tâm hơn hẳn.
Anh bật cười: “Cũng có thể lắm.”
Mỗi lần xuất hiện những cơn hoang tưởng, anh thường mất một lúc lâu để hồi thần vì anh không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.
Có một lần quá trớn, anh còn dùng cả bình giữ nhiệt đập cậu.
May mà Doanh Nghiêm né kịp, song Chấn Điền vẫn lấy làm tội lỗi vô cùng.
Thỉnh thoảng lúc nửa tỉnh nửa mê, anh cảm thấy cậu giống như loài siren trong truyền thuyết, dùng tiếng ca mê hoặc của mình kéo người thuỷ thủ chìm xuống tận đáy biển sâu lạnh giá mà cứ ngỡ đang chìm trong hạnh phúc.
Nhưng đó đều là giả cả.
Không cần phải sợ hãi.
Hai người họ nhìn nhau một hồi, tiếng hít thở càng lúc càng bình ổn trở lại.
Ký ức về cơn ác mộng trong anh chậm rãi rút đi như thuỷ triều, không còn quá đáng sợ như ban đầu nữa.
“Khoan đã, anh đã uống thuốc chưa đấy?” Cậu nhíu mày, bật đèn lên kiểm tra vỉ thuốc, “Bác sĩ nói chứng hoang tưởng của anh ngày càng nặng, nếu không theo dõi sát sao thì phải vào viện mất.
Quả nhiên chưa uống của hôm nay!”
Cậu ngay lập tức nhét thuốc vào tay Chấn Điền, rót nước cho anh: “Trời ạ, may mà em có kiểm tra.
Sau này phải canh anh uống thuốc xong em mới an tâm quá.”
Chấn Điền nhận lấy viên thuốc trong tay cậu, nhét vào miệng nuốt thẳng.
Anh cũng chẳng biết mấy thứ thuốc này có tác dụng gì không, mỗi lần đi khám về ngoài việc phải xấu hổ kể cho bác sĩ nghe những giấc mơ của mình thì còn phải trả cả đống tiền mua thuốc.
Nhiều lần anh muốn ngừng, nhưng Doanh Nghiêm lo lắng nhiều như vậy, anh không nỡ làm cậu phiền muộn.
Anh nhìn xuống một bên chân bị tật từ nhỏ của mình, thầm bật cười.
Những giấc mơ càng lúc càng chân thật, đến độ anh cũng suýt tin theo, bệnh của anh hẳn lại trầm trọng thêm rồi.
“Ngủ đi.” Anh ngả người xuống, kéo tay Doanh Nghiêm, “Khuya rồi, đừng làm ồn đến hàng xóm.”
“Là vì ai em mới ồn ào hả?” Doanh Nghiêm khẽ làu bàu, nhưng rất nhanh liền đánh một giấc thẳng cẳng.
Chấn Điền trầm tư nhìn vào bóng đêm, hai mắt cũng dần dà díp lại.
Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ vẫn cứ lộp độp không ngớt, dường như chưa bao giờ ngừng lại.
Mưa rơi lên cả khoé mắt anh, lạnh buốt.
-Kết thúc-
Tác giả có lời muốn nói: Câu chuyện đã ngừng lại tại đây, kết cục như thế nào không quan trọng, quan trọng là các bạn tin nó kết thúc như thế nào.
Nhưng vì là một người mẹ ruột thương con, cho dù kết cục ra sao, những nhân vật trong truyện đều sẽ sống hạnh phúc cả.
Còn về phần đấy là hạnh phúc giả tạo hay hạnh phúc thật sự, cũng chỉ là góc nhìn của mỗi người mà thôi.
Theo dõi page “Tím Hoa Cà” trên facebook để cập nhật các thông tin mới nhất về tác giả và các tác phẩm nhé..