Nửa đêm, Chấn Điền chợt bừng tỉnh giấc.
Chân bị bó bột khiến anh nằm trong tư thế không thoái mái lắm, vì thế giấc ngủ nông hơn mọi khi.
Nhìn sang bên cạnh, Doanh Nghiêm đã đi đâu mất rồi.
Chấn Điền cho rằng cậu đi vệ sinh nên không nghĩ ngợi thêm, nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Tiếng xe bên ngoài cứ như xa như gần, làm anh chập chờn mãi không chìm vào giấc ngủ được.
Chấn Điền bực bội mở điện thoại lên, phát hiện bây giờ đã là hai giờ ba mươi mốt phút sáng.
Doanh Nghiêm hình như đi vệ sinh lâu quá rồi.
Lại qua thêm mười lăm phút, khi anh sắp không đợi nổi được nữa định xuống giường kiếm người, Doanh Nghiêm mới quay trở lại.
Người cậu vẫn còn ẩm hơi nước, tóc cũng ướt nhẹp chưa sấy khô.
Mắt thấy Chấn Điền đang ngồi chơi điện thoại, cậu ngạc nhiên hỏi: “Anh không ngủ à?”
“Ban nãy tỉnh lại không thấy em đâu nên anh hơi lo, còn đang định đi kiếm.” Chấn Điền cất điện thoại đi, “Sao bỗng dưng lại chạy đi tắm giờ này?”
“Cứ ngửi thấy mùi khó chịu nên không nhịn được.” Doanh Nghiêm lau lại tóc, “Anh có ngửi thấy mùi gì không?”
Chấn Điền lắc đầu: “Không, vẫn như mọi khi thôi.
Sau này đừng tắm khuya nữa.”
Doanh Nghiêm bò lên giường, tránh đi cái chân bó bột của anh, dụi người: “Ngày mai em sẽ mua đền anh bộ dao mới nhé?”
“Thôi bỏ đi, cái đó đắt lắm.
Hiện tại…” Anh muốn nói tài chính bọn họ lúc này không khả quan mấy, nhưng lại không muốn người yêu lo lắng, bèn đổi lại, “Đợi đến dịp giảm giá hẳn mua.
Về sau đừng vứt dao đi, cùn thì bảo anh đem đi mài lại.”
“Biết rồi, anh càng lúc càng như mấy ông già khó tính.” Doanh Nghiêm phì cười ôm chặt anh.
“Còn em thì vẫn cứ như đứa con nít vậy.” Chấn Điền cưng chiều cậu đáp.
Bọn họ chậm rãi nhắm mắt, một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Doanh Nghiêm mơ màng khẽ nói: “Em nghĩ là em không thể cao thêm được nữa đâu, anh có để ý không?”
Sao bỗng dưng lại nói chuyện này? Chấn Điền cũng đang chập chờn trong cơn mê ngủ, qua loa trả lời: “Không sao cả, chiều cao không quan trọng.”
“Thứ bên dưới không thể dài ra thêm thì sao?” Cậu chớp mắt, kéo tay anh xuống quần mình.
Chấn Điền nóng cả mặt, rụt tay lại: “Không dài thêm thì càng tốt!”
Rõ ràng anh cao hơn cậu mà cái đó lại bé hơn cả cậu, sao vô lý đến thế nhỉ? Không, không phải do anh bé, mà là do “cậu em” của Doanh Nghiêm phát triển vượt yêu cầu.
“Vậy nếu em cứ trẻ con mãi thế này, anh còn yêu em không?” Cậu vẫn cố quấn lấy anh.
“Bé cưng, cho anh ngủ đi mà.” Anh cười khổ, “Yêu em nhất, chỉ yêu mình em thôi.”
Khoé miệng Doanh Nghiêm cười đến rạng rỡ, dù không bật đèn Chấn Điền vẫn cảm nhận được gương mặt vui sướng của cậu.
Cậu hôn lên má anh một cái, âu yếm thủ thỉ: “Em cũng yêu anh nhất.”
Sẽ luôn luôn yêu anh..