Sau khi gãy chân, Chấn Điền chính thức biến thành con sâu gạo ở nhà cả ngày trời, anh cũng có nhiều thời gian quan sát Doanh Nghiêm hơn.
Anh phát hiện trừ anh ra, dường như cả ngày trời Doanh Nghiêm không tiếp xúc với ai khác.
Anh không thấy cậu nói chuyện với ai, cũng không có người bạn nào đến thăm.
Việc này khiến Chấn Điền có hơi lo lắng cho người yêu.
Anh biết cậu có chứng sợ tiếp xúc người ngoài, cho nên mới lựa chọn làm freelance tại nhà, nhưng cứ duy trì thế này mãi không tốt cho tinh thần của cậu.
“Nhân lúc anh được nghỉ, em có muốn đi chơi ở đâu không?” Chấn Điền đề cập đến chuyện này trong bữa ăn tối.
“Không cần đâu, chân anh đâu có tiện đi lại lúc này.” Doanh Nghiêm không cần nghĩ đã từ chối.
“Vậy em có muốn đi ra ngoài giải trí không? Không cần phải ở nhà với anh mãi đâu, anh có thể tự chăm sóc bản thân mà.” Anh vẫn cố khuyên nhủ.
“Em không thích đi chơi, em chỉ thích ở bên cạnh anh.” Doanh Nghiêm rũ mắt, buông muống trên tay xuống, “Anh không thích em ở bên anh sao?”
“Không có, chỉ là… Anh thấy em lâu rồi không ra khỏi nhà, sợ em ngột ngạt.” Chấn Điền giải thích cho cậu hiểu, “Em nhìn da em đi, trắng bệch đến đôi thấy được mạch máu luôn rồi.”
Xưa nay Doanh Nghiêm vẫn luôn trắng, nhưng hiện tại có hơi trắng quá, còn là loại màu trắng xanh nhợt nhạt của người bệnh.
Khi đặt bên cạnh làn da rám nắng của anh, sự tương phản càng thêm lớn.
Doanh Nghiêm suy nghĩ một lát: “Nếu điều đó làm anh vui, vậy thì em có thể đi một chốc.”
Chấn Điền muốn nói rằng đây không phải vấn đề của anh mà là của cậu, nhưng thôi Doanh Nghiêm chịu đồng ý ra ngoài đã là một bước tiến lớn rồi.
Mười giờ sáng ngày kế tiếp, cậu ăn mặc kín mít áo hoodie cùng khẩu trang và kính đen, muốn nhìn ra được mặt người cũng khó.
Dường như cảm thấy vẫn còn quá lộ liễu, cậu còn đội cả nón khoác lên, che bớt tóc trên đầu.
Cho dù Chấn Điền gặp mặt cậu mỗi ngày vẫn không nhận ra được đây là ai nếu nhìn từ xa.
“Anh có muốn mua gì không?” Cậu hỏi.
“Kem đi.
Anh muốn ăn kem.” Chấn Điền muốn ôm cậu nhưng lại vướng cặp nạng, “Có gì không biết cứ gọi điện thoại hỏi anh.”
Doanh Nghiêm không vui vẻ lắm, song cậu vẫn đi ra thang máy, biến mất khỏi tầm mắt anh.
Anh lắc đầu cười nhẹ, loạng choạng đi vào trong nhà.
Rõ ràng cậu mới là người nhỏ tuổi hơn, không hiểu sao lại cứ thích ru rú trong nhà.
Chấn Điền ngồi xuống sô-pha, quờ quạng không kiếm thấy điều khiển ti-vi, đành bất đắc dĩ lật tung phòng khách lên để tìm.
Mất một lúc lâu mới phát hiện nó ở dưới gầm ghế, hại anh lồm cồm quỳ bò nhặt ra.
Trông thấy có mẩu giấy rác bên cạnh, anh định bụng nhặt vứt luôn.
Nhưng lúc lôi ra, Chấn Điền không khỏi sửng sốt.
Đây là một tờ hoá đơn mua hàng siêu thị, bên trên có ghi rất nhiều món linh tinh không đáng kể.
Song thứ hút lấy tầm mắt của anh là sản phẩm mười con dao làm bằng thép loại tốt, giá mỗi con hơn năm trăm ngàn kìa.
Ban đầu anh cho rằng Doanh Nghiêm muốn mua đền mình, nhưng nhìn kỹ thì ngày tháng trên hoá đơn đã lâu rồi, từ trước cả khi anh gặp tai nạn giao thông.
“Anh đang làm gì đấy?”
Giọng nói bất thình lình vang lên từ phía sau lưng, âm u lạnh lẽo, giống như vừa bò ra từ hầm băng vậy..