Bĩ Cực FULL


Chấn Điền thật sự rất muốn tin đấy chỉ là ác mộng, nhưng máu trên sàn nhà và tay anh lại không nói như vậy.

Doanh Nghiêm sau khi tỉnh táo trở lại liền quay về bộ dáng cũ, làm bộ như không có gì xảy ra.
Thản nhiên đến độ anh không biết nên tin vào đâu.
“Có thể mình đang nằm mơ thật.” Anh tự nhủ với bản thân, “Nếu nhắm mắt ngủ, khi tỉnh lại mọi thứ sẽ quay về như cũ.”
Bằng động lực thần kỳ đó, Chấn Điền ép chính mình nhắm mắt ngủ.

Kỳ thực cũng không khó khăn mấy, vởi vì thần kinh anh đã sớm mệt mỏi từ lâu, vừa chạm vào gối liền rơi vào ngủ say.
Lúc anh mở mắt dậy đã là tám giờ sáng hôm sau.

Chấn Điền nhìn sang bên cạnh, Doanh Nghiêm vẫn không có ở đó.
Anh đi ra khỏi phòng, nhìn xuống sàn nhà, vết máu đã biến mất.

Cả nhà vệ sinh cũng như thế, không thấy cả con dao kia đâu.

Khăn lau mình trắng tinh tươm treo trên móc không còn tí dấu vết.
Nhưng vệt máu trên tay anh, và cánh cửa bị đẩy sập kia vẫn nguyên vẹn như hôm qua.

“Chào buổi sáng.” Doanh Nghiêm vui vẻ nói với anh khi đi ngang qua.
Thái độ của cậu quá bình tĩnh làm cho Chấn Điền muốn hoài nghi bản thân.

Anh lê bước tới nhà ăn, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía kệ để dao trên nhà bếp.
Vẫn đủ ba cái.

ngôn tình ngược
“Nếu cùn em sẽ đưa anh đi mài lại, không lãng phí đâu, anh không cần kiểm.” Thanh âm của cậu lại đột ngột vang lên từ sau lưng anh.
Anh quay người lại, tự hỏi từ bao giờ bước chân của Doanh Nghiêm lại nhẹ đến gần như không phát ra tiếng như thế.
Bọn họ ngồi xuống bàn ăn trong bầu không khí kỳ quặc gượng gạo này.

Dù anh có nhìn chằm chằm như thế nào, cậu vẫn thản nhiên uống ly cà phê của mình như không có gì.
“Chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc.” Chấn Điền không nhịn nổi nữa, “Đây không phải chuyện đùa giỡn được.”
“Được rồi, em xin lỗi.

Hôm qua em có hơi hoảng hốt nên nói vài lời doạ anh sợ.” Doanh Nghiêm nhún vai.
“Chuyện giết người là sao?” Chấn Điền hạ thấp giọng, “Và cả máu nữa.”

“Nói lảm nhảm ấy mà.

Anh nghĩ xem trong khoảng thời gian ngắn đến như vậy em chạy đi đâu được chứ?” Cậu cong mắt nhìn anh, cằm gác lên mu bàn tay, “Máu kia cũng là giả thôi.

Dạo gần đây em hay mộng du, đôi lúc không kiểm soát được mình.”
Chấn Điền im lặng, không nói lời nào.
Doanh Nghiêm nhìn anh: “Anh không tin em sao?”
Nói thật lòng thì anh không tin.

Cho dù lời cậu nói có thể là nói mớ như Doanh Nghiêm bào chữa, thì những vệt máu đỏ và con dao kia không thể nào là giả được.
“Anh muốn báo cảnh sát sao?” Cậu hạ tầm mắt xuống.
“… Không.” Mất một lúc lâu, Chấn Điền mới nặng nhọc nói ra được lời này.
Anh biết mình làm như thế không đúng, hành vi của Doanh Nghiêm có quá nhiều chỗ khả nghi.

Nhưng báo án để cảnh sát bắt cậu… anh cũng làm không được.
“Vậy hiện tại anh muốn thế nào?” Doanh Nghiêm giống như bị cáo đứng trước vành móng ngựa chờ phán quyết của toà án.
Chấn Điền không biết nữa.

Dù là về lý trí hay tình cảm, anh đều không biết.
“Đừng để xảy ra chuyện này nữa.” Đi theo sau đó là một cái thở dài đến não nề.
Cứ xem như chưa có gì xảy ra là được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận