Bí Danh (Black and White)

(Ba viên đạn sượt qua đỉnh đầu cô, một viên chạm vành tai. Và còn rất nhiều viên đạn khác chỉ cần trượt quĩ đạo một khoảng rất nhỏ là đủ giết chết Jennifer.)
...
Cole lái xe theo Harenna đến một ngôi nhà nằm gần sân bay John Wayne. Đường đi khá quanh co và Harenna có vẻ như không thích đi sâu vào chốn này lắm. Cô ta nhấn chuông cửa. Ngay lập tức có một người đàn ông lạ mặt ra mở cửa.
–Cha tôi đâu? –cô ta hỏi trong khi người đàn ông kia bận gập mình cúi chào.
–Ông ấy đang đợi hai người ở phòng cũ.
Cánh cửa được khép lại. Harenna quẳng túi xách lên sofa rồi tiến lại phía cầu thang. Cole định đi theo thì bị người đàn ông kia ngăn lại. Ông ta ép sát hắn vào tường.
–Không sao đâu, chỉ là một chút thủ tục nhỏ thôi.
Cole hiểu ý. Hắn để người đàn ông kia kiểm tra khắp người mình. Ông ta rà tới phần bụng và rút khẩu súng lục của hắn ra, giữ chặt nó trong lòng bàn tay.
–Giờ anh bạn có thể lên trên.
Dù hơi bực mình nhưng Cole cũng chỉnh lại vạt áo rồi theo chân Harenna. Băng qua những cầu thang bằng đá granite và những hành lang sâu hút, chúng đến một căn phòng ở cuối tầng ba. Chính giữa phòng là một bộ bàn ghế bọc da sang trọng. Một người đàn ông đã có tuổi ngồi trên ghế đang tự rót ình một li rượu. Không thấy ông ta có ý kiến gì, Cole bèn ngồi vào ghế đối diện, cũng tự rót ình một li Vinho Verde rồi nốc cạn. Santos nhìn hắn bằng cặp mắt không mấy hài lòng.
–Đây là Cole Rolland Walton, người mà con đã nói với cha. –Harenna giới thiệu ngắn gọn. –Còn đây là cha nuôi tôi, ông Santos.
Santos đợi Harenna kết thúc mới giơ tay ra trước mặt Cole:
–Chào anh Walton. Chúc mừng cho cuộc gặp gỡ giữa chúng ta.
Nhưng Cole không thèm bắt tay Santos. Hắn tự nhiên rót một li rượu thứ hai.
–Cứ gọi tôi là Cole. Mọi người trong tù đều gọi tôi như thế.
Harenna đưa mắt ra hiệu cho Santos. Hiểu ý con gái, hắn mỉm cười:
–Chắc anh mới ra tù chưa lâu? Ở trong Puente Grande (1) chắc cũng không dễ chịu gì?
–Cái nhà tù khốn nạn ấy làm tôi suýt nữa quên cả họ của mình. Mẹ kiếp, lũ SA khốn kiếp! Tôi thề sẽ trả lại hết những gì chúng đã dành cho tôi. Xin lỗi ông Santos, nhưng tôi không tự kiềm chế được.
–Không sao đâu anh bạn. –Santos rót thêm cho hắn một li rượu –Tôi thích sự thẳng thắn của anh. Chí ít ra, chúng ta cũng cùng chung kẻ thù.
Cole bật cười khoái trá. Hắn mơ màng ngồi nhớ lại thành quả của mình. Hình ảnh chiếc Lexus nổ tung là niềm an ủi tuyệt vời cho hắn sau bốn năm ngồi tù.
–Phải mất hơn một tháng theo dõi, tôi mới hạ được Johanson.
Nhưng cái gai to nhất vẫn còn.
–Ý anh muốn nói tới…–Harenna ngập ngừng.
–Kẻ đứng đầu SA? –Santos tiếp lời.
–Không, tôi không nhắc tới kẻ đứng đầu SA. Tôi không có cái tham vọng là đụng được tới con người bí ẩn và quyền lực ấy. Tôi muốn nhắc tới Licohn Brown. Hắn như một con sói vậy. Hắn đã đánh hơi được tôi trong vụ của Johanson. Chẳng chóng thì trầy hắn cũng sẽ làm ầm lên thôi. Nhưng…–Cole chớp mắt tinh quái –Đấy mới xứng làm đối thủ của tôi.
Santos đứng dậy, nhìn Cole và mỉm cười. Cole không hề lảng tránh ánh mắt dò xét ấy. Hắn rung rung đùi, trêu ngươi Santos. Có lẽ những năm tháng sống trong Puente Grande đã nhào nặn hắn thành con người như vậy.
–Tôi có một số thắc mắc muốn hỏi anh được không, Cole?
–Tùy ông thôi.
–Tại sao anh lại bị giam giữ ở Puente Grande? Anh chẳng phải là công dân Mỹ sao?
–Ông nhầm rồi. Cho dù sống ở Mỹ hơn nửa cuộc đời nhưng tôi là người quốc tịch Mehico. Tôi vẫn chưa chuyển quốc tịch.
–Tôi cũng từng có thời gian sống ở Mehico. –Santos nói –Xem ra chúng ta cũng giống nhau ở nhiều điểm. Có vẻ anh biết khá nhiều về tổ chức SA?
–Chỉ một chút ít, đủ để đánh mùi ra ai là SA, ai không phải. Trước khi vào tù, tôi từng có một thời gian được cộng tác với tổ chức đó. Bọn chúng muốn tôi giải một bức thư điện tử đã được mã hóa gửi từ Hồng Kông. Vì không có nhân tài nên Licohn Brown đã tìm đến tôi. Ha ha, ông nghĩ thử xem, bức thư chết tiệt ấy viết bằng tiếng Quan thoại. Mẹ kiếp!
Rõ ràng là Santos không ưa cung cách của Cole nhưng hắn vẫn luôn mỉm cười ra vẻ rất hài lòng.
–Anh không được vào SA làm việc sao?
–Không. –hắn đáp gọn lỏn –Chúng tống tôi vào tù thì đúng hơn. Vậy nên tôi căm thù chúng. Ông đã hỏi tôi hơi nhiều rồi. Giờ thì hai vị hãy cho tôi biết vì sao tôi lại được cứu về đây, giùm cái!
Santos gõ gõ lên bàn mấy cái:
–Vì chúng tôi cần nhờ anh giúp một việc. Sẽ là đơn giản với khả năng của anh, tôi tin là như thế.
–Việc gì?
–Cole, anh cứ nghỉ ngơi cho thoải mái. Người của chúng tôi sẽ dẫn anh đi tận hưởng những điều tuyệt vời nhất ở Santa Ana. Anh sẽ không phải hối tiếc khi đến đây.
Thế nhưng có vẻ Cole không hài lòng lắm với những chuyến thăm thú. Hắn quay sang Harenna rồi giả bộ nghiêm túc:
–Tôi không cần những thứ đó. Chỉ cần ông cho tôi cô em xinh đẹp này.
Harenna hơi nhíu mày xuống. Cole được thể rung đùi đắc ý:
–Đùa thôi, tôi cóc cần cô ta làm gì. Thứ duy nhất tôi cần là tiền. Mọi bản hợp đồng đều phải dẫn đến tiền, hoặc những món lời tương đương khác.
–Bao nhiêu? –Harenna bực bội hỏi.
–Một triệu đô la. Tôi không thích nguy cơ phải quay về Puente Grande với một cái giá rẻ hơn.
–Chỉ cần anh hợp tác với chúng tôi một cách hữu hiệu, Cole, anh sẽ không phải nhận một cái giá rẻ hơn đâu. Santos tôi xin cam đoan như thế.
Điều này làm Cole sướng rơn. Hắn thoài mái nốc cạn chai Vinho Verde của Santos. Đến tối, hắn trở về trong tình trạng say mèm nhưng vẫn không quên khẩu súng trong tay người đàn ông đứng canh cửa. Trong cơn say, hắn bắn hai phát súng lên trần nhà rồi thích thú nhìn bức tường bị vỡ toác hai lỗ. Harenna phải nhồi hắn vào trong xe và cho người chở hắn về khách sạn. “Không thể tin được con người này”, giờ cô ta đã hiểu sự cảnh báo của cha nuôi mình là hoàn toàn có lí do. Cái bản tính hoang dã của Cole không thích hợp để làm những chuyện lớn, nhưng hắn lại có thể làm một tên tay sai đáng để lợi dụng. Cô ta định trở vào thì chuông điện thoại reo.
–Cô có phải là cô Benler không?
–Là tôi –Harenna thận trọng đáp –Anh là…?
–Chúng tôi gọi đến từ sở cảnh sát Los Angeles. Chúng tôi muốn cô cung cấp một số thông tin trong vụ án của nạn nhân Jay Johanson, bạn trai cô.
–Thưa anh, hiện giờ tôi đang rất đau buồn, vì thế…
–Tôi hiểu, xin lỗi cô Benler. Nhưng vì cô là người thân duy nhất của nạn nhân và cũng là nhân chứng trực tiếp tại hiện trường nên về thủ tục pháp lí, mong cô hợp tác.
–Thôi được rồi. Ngày mai tôi sẽ đến chỗ các anh.
–Cảm ơn sự hợp tác của cô.
Harenna chống tay vào cằm, cười nhạt. Nhân chứng ư? Xét cho cùng thì cô ta đúng là một nhân chứng hữu ích của cảnh sát!
Giờ nghĩ lại, cũng may là khi chiếc xe phát nổ, cô ta đã rời xa Jay. Chứ nếu không, có lẽ cô ta đã phải chịu chung số phận với anh chàng cảnh sát ngầm xấu số kia rồi.

Những ngày sau đó là quãng thời gian sung sướng nhất của Cole Walton. Hắn được Santos bố trí cho sống trong một khách sạn bốn sao và luôn ăn uống no nê đến mức da hắn sắp nứt toác ra. Người thanh toán những chi phí ấy là Santos. Hắn lang thang ở những hộp đêm đến mòn đũng quần. Người trả tiền là Santos. Hắn lao vào các vụ cá độ như con thiêu thân. Nếu được, hắn lấy tiền. Còn nếu thua, người thanh toán lại là Santos. Chưa bao giờ hắn thấy mình được trọng vọng như bây giờ. SA không nhìn ra nhân tài như hắn, nhưng ông chủ Santos thì đã thấy. Và hắn cho rằng Santos phải có nghĩa vụ nịnh nọt hắn một chút nếu muốn hắn giúp đỡ trong cái việc mà cho đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa biết nó là cái quái gì. Mặc kệ. Cole chỉ nhìn thấy đời trong ngày mai.
Đến một ngày nọ, khi Cole thua liên tiếp bốn lần cá độ còn bọn bảo kê hộp đêm cũng đã chán cái mặt hắn, Santos mới cho gọi hắn đến căn nhà dạo trước. Lần này, kẻ canh cửa không thu súng của hắn nữa.
–Anh đã xả stress xong chưa, Cole?
Santos vừa nói vừa rót cho hắn một li whisky. Hắn chỉ nhấp một ngụm nhỏ. Thứ rượu khoái khẩu của hắn vẫn là Vinho Verde.
–Tạm ổn. –Cole lè nhè –Đủ minh mẫn để giúp ông giải cái quái quỉ gì gì đó. Bao giờ thì tôi…–Hắn định hỏi “ bao giờ thì tôi có một triệu đô?” nhưng sau đó đã kịp thời sửa thành có thể làm việc một cách chính thức?
–Cái đó thì còn tùy, cũng chưa cần vội vã lắm.
“Tùy ư?”, Cole thầm nghĩ, “Chẳng qua là do ông chưa tin tôi thôi. Nhưng ông càng không vội, túi tiền của ông càng vơi.”
–Chán thật! –hắn chép miệng –Tôi lại thấy rất sốt ruột đây. Ông biết không, tôi rất nóng lòng được giúp đỡ ông.
Santos gật gù:
–Vậy thì anh có thể giúp tôi một việc khác, một việc ngoài lề bản hợp đồng của chúng ta.
Cole nhổm dậy:
–Việc gì?
–Lần ra dấu vết bọn SA.
Nghe vậy, Cole sung sướng cười phá lên. Vậy là hắn đã có thêm một đồng minh. Hắn nói rằng mơ ước cả đời hắn là nhìn thấy từng tên, từng tên của tổ chức đó lần lượt ngã gục như Jay Johanson.
–Chỉ có điều –hắn nói, thoáng chút ngập ngừng –đừng vội đụng vào Licohn Brown. Tay này không đơn giản như một số tên khác đâu.
–Anh sợ à?
Nghe giọng điệu mỉa mai của Santos, Cole tức mình đập mạnh tay xuống bàn làm rượu văng tung tóe.
–Sao hả? –mắt hắn đỏ ngầu. Những sợi dây thần kinh vạch ngang dọc trong cặp mắt đang trợn ngược lên của hắn –Cole Rolland Walton này lại phải sợ Licohn Brown sao? Rồi tôi sẽ cho ông thấy tôi bẻ từng cái răng của hắn như thế nào.
Nói xong, Cole tu ừng ực ly whisky đang uống dở. Hắn thấy lòng mình nóng rực như lửa.

Trong bóng tối heo hắt khu nghĩa trang, một người mặc áo choàng màu đen đến bên mộ của Jay. Người này bật chiếc đèn pin loại nhỏ, ánh sáng chỉ đủ soi sáng một khoảng mộ. Sau một hồi tìm kiếm trong những khóm cỏ dưới chân, anh ta nhặt chiếc nhẫn kim cương vẫn còn đẫm sương và bỏ vào túi.
...
Theo trí nhớ của Cole, ngoài Licohn Brown, hắn còn từng được tiếp xúc với một nhân viên SA khác, một cô gái tóc vàng xinh đẹp tên là Jennifer Bongart. Cô nàng này đã cùng Licohn tới tìm hắn bốn năm trước. Nhưng ký ức chỉ là một manh mối quá mơ hồ. Thậm chí, giờ cô ta còn sống ở Los Angeles hay không, hắn cũng không thể chắc chắn, hắn tin vậy chỉ vì vẫn còn gặp Licohn ở đây. Mất hàng giờ để hack vào ngân hàng dữ liệu liên bang, hắn vẫn không thể tìm thấy thông tin nào Jennifer Bongart, ngoài một bà cụ trùng tên sống ở ngoại ô, năm nay đã gần tám mươi tuổi. Có vẻ như hồ sơ thật của các nhân viên SA không được lưu trữ ở đây. Sau chót, hắn đành xâm nhập vào hệ thống camera giao thông gần mấy trung tâm thể hình dành cho phái đẹp. Đây là một trò tiêu tốn khá nhiều thời gian và không hề đảm bảo kết quả. Suy luận duy nhất của hắn chỉ là một trò phỏng đoán về việc Jennifer Bongart là thành viên của câu lạc bộ thể dục thẩm mỹ nào đó do hắn đã từng nhác ngó thấy thẻ hội viên của cô từ…bốn năm trước. Nhưng đúng là trời không phụ lòng người, sau hơn một tiếng ngồi rà hình ảnh từng chiếc xe trên đường, hắn đã tóm được thứ mình cần. Hình ảnh truyền về từ camera ở ngã ba gần trung tâm yoga Casablanca, cách đây 4 tiếng. Không hề do dự, Cole vớ lấy điện thoại.
–Chúng tôi có thể giúp gì cho bạn?
–Tôi muốn báo một vụ ăn trộm xe ô tô –Cole nói giọng khẩn thiết, hắn giả vờ thở rất mạnh –Tôi vừa nhìn thấy một gã đàn ông với một chiếc xe bị ăn cắp.
–Anh chắc chứ?
–Tôi cam đoan, hắn đang đứng nói chuyện với một người khác về việc mang chiếc xe mới ăn cắp này ra chợ đen tiêu thụ càng sớm càng tốt. Ôi không! –Cole khiến cho nhân viên trực tổng đài cũng phải giật mình –Tôi nghĩ là tôi phải lái chiếc xe này trả cho chủ nó ngay lập tức. Có một đứa trẻ sơ sinh trong xe, nó đang khóc đòi sữa.
–Bình tĩnh nào, anh không nên tự giải quyết việc này, cảnh sát giao thông sẽ tới hỗ trợ…
–Đứa bé đang khóc, và tên trộm xe sắp quay lại. Cô có biết việc gì sẽ xảy ra nếu thằng cha này ghét trẻ con không hả? Làm ơn cho tôi thông tin về chủ xe, tôi phải lái nó trả lại cho bà ta ngay bây giờ.
–Nhưng việc này nằm ngoài phạm vi cung cấp thông tin của tôi.
–Nếu có chuyện gì xảy ra với đứa bé trong chiếc xe này, cô có chịu trách nhiệm được không?
Ngừng lại hai giây, đầu dây bên kia nói :
–Thôi được, anh đọc biển số xe đi.
Cole đọc biển số chiếc xe của Jennifer Bongart.
Và với mánh khóe nho nhỏ như vậy, hắn đã biết được địa chỉ nhà Jennifer.

Lạc Dương, tháng 8/2008.
Vậy là Cha Francisco Minh Đạo bị giam giữ trong căn phòng này đã năm ngày. Ông không bị Hoàng Thái bỏ đói, ngược lại đò ăn lúc nào cũng chất đầy trong tủ. Thỉnh thoảng Hoàng Thái cũng ghé vào, trò chuyện vu vơ với Cha Francisco Minh Đạo một chút rồi bỏ đi. Mặc dù rất giận dữ nhưng cha Francisco Minh Đạo đã vì Chúa ở trên cao nên không tóm lấy Hoàng Thái và tẩn cho ông ta một trận. Sang đến ngày thứ năm, Cha Francisco Minh Đạo quyết định không loay hoay tìm cách chạy thoát khỏi căn phòng này. Thay vào đó, ông kiên nhẫn ngồi đọc kinh thánh. Ông tin rằng sẽ có một ngày Hoàng Thái phải thả ông ra. Vì Chúa, Hoàng Thái cũng mong như thế.

Los Angeles, ngày 23/08/2008.
.Hôm nay, do có vài chuyện phải ở lại khách sạn giải quyết nên Jennifer về khá muộn. Khi vừa về đến nhà, cô lập tức chú ý đến thùng thư trước cổng. Có vẻ như ai đó đã mở nó ra mà quên không đóng lại. Jennifer tiến lại gần và nhận ra một bức thư lạ mới xuất hiện.
“Muốn tìm hiểu về cái chết của Jay Johanson, hãy đến số 31 đường Wilson vào tám giờ tối nay. Ký tên: Cole Rolland Walton.”
Lúc này đã là bảy giờ năm mươi mốt. Jennifer định thông báo việc này cho trung tâm nhưng rồi lại thôi. Cô muốn tự mình xác nhận chuyện hoang đường này trước. Vượt qua khoảng sân tương đối hẹp là một tòa nhà khá đồ sộ. Jennifer nóng lòng ấn chuông. Không có tiếng đáp lại. Cửa không khóa. Cô từ từ đưa tay lên chốt cửa. Một mảnh giấy bé tí được gài bên cạnh khiến cô chú ý. Ngó xung quanh không có ai, cô vội vàng giở nó ra và dùng ánh sáng từ điện thoại để soi rõ: “Ở đây nguy hiểm. Sói sắp bắt cừu”. Không khỏi cảm thấy kì lạ và bất an nhưng Jennifer vẫn đẩy cửa bước vào.
Trong nhà tối om. Cô có cảm giác mình đang ở trong một gian phòng rộng và trống trải. Hơi lạnh toát ra từ những ô cửa sổ khiến cô thấy run run. Cô thận trọng tiến thêm vài bước. Như thể có một luồng hơi lạnh và sự di chuyển kín đáo ở gần đây. Jennifer luồn tay vào vạt áo để lấy súng ra. Tuy nhiên, bóng tối không phải một người đồng minh tốt. Từ trong bóng tối, một bàn tay thò ra bóp lấy cổ cô. Sau đó, nó giật lấy khẩu súng trên tay cô. Và đèn bật sáng.
–Chào mừng cô đã đến đây, cô Bongart.
Santos nở một nụ cười hài lòng, vỗ tay chậm rãi. Hắn vừa lau con dao của mình đến bóng loáng.
Jennifer bắt đầu nghẹt thở. Cô dùng hai tay bấu chặt vào kẻ đang bóp cổ mình để dứt hắn ra. Vô ích. Cô lại định dùng chân sút vào bộ hạ hắn. Nhưng Cole đã kịp giẫm mạnh lên bàn chân cô trước khi cái ý định đó được thực hiện. Hắn biết những kĩ thuật vô hiệu hóa tay của Jennifer. Bàn tay lực lưỡng của hắn siết cổ cô mạnh đến nỗi gân cốt cô nổi hẳn lên dưới sức ép của năm đầu ngón tay.
–Thôi được rồi Cole, chào hỏi cô bạn của chúng ta như thế đủ rồi.
Santos phải lên tiếng thì bàn tay Cole mới nới lỏng ra. Nhưng với lòng căm thù chất chứa, Cole nghĩ mình không dễ gì bỏ qua ột nhân viên SA đang đứng trước mặt. Hắn bè ngoặt tay Jennifer ra sau, đánh mạnh vào lưng người phụ nữ tội nghiệp ấy trước khi xô cô ngã xuống sàn.
–Cảm ơn vì đã nhận lời đến đây. –Santos vừa nói vừa vuốt lưỡi ao bằng hai ngón tay trần –Tôi thật không ngờ lại được gặp một nhân viên SA dễ dàng như vậy.
–Tôi không hiểu –Jennifer gào lên –Các ông lầm người rồi, tôi chỉ là một nhân viên lễ tân khách sạn.
Cole sấn đến, tát vào mặt cô một cú trời giáng. Hắn chĩa súng vào cằm cô.
–Mày định lừa ai vậy? Nhân viên lễ tên thì mang súng theo làm gì? Mày quên tao dễ như thế sao? Nhìn cho kĩ đi! Ông nội Cole Walton của mày đây, người mà bốn năm trước đã bị chúng mày tống vào tù sau khi chúng mày van nài sự giúp đỡ đây.
Nhìn ánh mắt hằn học của Cole, Santos có thể hiểu hắn muốn làm gì.
–Cole, lịch sự với cô Bongart đây một chút. Chúng ta còn cần cô ấy giúp đỡ mà.
Nếu không vì một trăm ngàn đô thì không bao giờ Cole lại ngoan ngoãn đứng sang một bên như vậy. Santos tra con dao vào vỏ, lại gần chỗ Jennifer.
–Để tôi tự giới thiệu, tôi là Santos, người mà SA các cô muốn tìm kiếm bấy lâu nay.
Jennifer lùi lại một bước. Santos, cái tên nằm trong hồ sơ tìm kiếm của cảnh sát Mỹ và nằm trong file của SA703. Santos –kẻ đồng bọn của Brocment trong bóng tối. Hắn đang ở trước mặt cô?
–Để tôi nói cho cô biết, chính chúng tôi đã trừ khử Jay Johanson, đồng nghiệp của cô.
Vừa nói, Santos vừa lục soát khắp người Jennifer. Cô gào lên, quẫy đạp lung tung. Còn Cole thì nheo mắt lại, ra vẻ không mấy ưng ý. Sau cũng, Santos thu bàn tay bẩn thỉu của hắn về.
–Chắc là tôi lầm.
Thật may là cô đã kịp nuốt mảnh giấy ấy trước khi Santos phát hiện. Cô vùng chạy ra phía cửa. Nhưng cánh cửa đã bị Cole khóa lại từ lúc nào…Rồi một thứ gì đó lạnh ngắt, nhọn hoắt xuyên vào bụng cô. Sau đó, Jennifer không còn biết gì nữa.

Ngày hôm sau, mọi người ở Weiburgharm không thấy Jennifer Bongart đi làm. Điện thoại, máy tính cá nhân đều không thể kết nối liên lạc. Cuối cùng, SA phải đích thân liên lạc với cô bằng thiết bị chuyên dụng dùng sóng vệ tinh của tổ chức.

Jennifer nhìn thấy một đám đông dị hợm đang nhảy múa xung quanh một đống lửa cao ngút. Tất cả bọn họ đều mặc váy làm bằng lá dừa tươi, bất kể là đàn ông hay đàn bà. Họ tô đỏ hai má, xỏ khuyên ở mũi còn tóc thì tết thành từng búi. Đó là một đám thổ dân trên một hòn đảo vô danh. Họ thi thoảng lại hò hét hoặc rú lên những âm thanh quái đản. Sau khi nhảy múa chán chê, hai tên thổ dân tiến lại gần Jennifer. Lúc này, cô đang bị theo lủng lẳng trên một cây xà ngang, ở ngay dưới là một đống than đang cháy dở. Hai tên thổ dân thích thú chọc que vào lỗ mũi cô. Jennifer hắt xì liên tục. Bỗng ở đâu đó, một tên thổ dân cao lớn khác chạy tới, xuyên con dao nhọn hoắt vào bụng cô. Quá đau đớn, cô hét toáng lên. Tiếng hét ấy kéo hình ảnh đám thổ dân quái dị lùi ra xa.
Jennifer choàng tỉnh…
Xung quanh cô không phải hoang đảo mà là một căn phòng trống trải, khóa kín. Tất cả những gì cô vừa nhìn thấy chẳng qua chỉ là một cơn mê sảng. Nhưng con dao là thật, cú đâm cũng là thật. Cô nhìn xuống bụng. Một vệt máu đỏ thẫm loang ra tận lớp áo ngoài của cô. Jennifer khẽ rên rỉ vì đau đớn. cô cảm thấy tê dại nửa phần dưới cơ thể. Cố nhúc nhích mà vẫn không thể thoát được, cả hai cánh tay cô đã bị trói chặt vào ghế.
Trong căn phòng lạnh lẽo, một tiếng píp píp khe khẽ vang lên. Theo phản xạ tự nhiên, cô nghiêng đầu sang bên trái, từ chiếc hoa tai cô vẫn đeo bên mình phát ra giọng nói của Dennis:
–Jennifer, hiện cô đang ở đâu vậy?
–Tôi…–cô thều thào một cách khó nhọc –Tôi bị Santos bắt, lẽ ra tôi nên thông báo với tổ chức trước khi tự ý đến chỗ hẹn…
–Cô đang nói tới chỗ hẹn nào thế?
Không chú ý đến câu hỏi cắt ngang của Dennis, cô nói tiếp:
–Hắn đang giam…giam giữ tôi ở một nơi nào đó.
–Là Santos trong vụ án của Fredman Brocment?
–Phải, là hắn. Tôi đã nhận được mặt hắn. Nếu thoát ra được đây, tôi…chắc chắn chúng ta sẽ bắt được hắn.
–Làm thế nào hắn biết được cô? Santos không thể biết mặt các nhân viên SA. –Dennis thắc mắc.
–Cole Rolland Walton. –Jennifer mệt nhọc tiếp lời.
Giọng điệu của Dennis tỏ rõ sự nghi ngờ:
–Walton à? Cô không lầm chứ?
–Cole Walton ở cùng Santos, tôi nhận ra hắn. Có lẽ hắn đã chỉ điểm cho Santos. Nhưng anh yên tâm, không…không bao giờ chúng biết trụ sở của chúng ta nằm ở đâu. Tôi sẽ bảo vệ bí mật này bằng cả mạng sống của mình.
–Chúng tôi sẽ cử người đến cứu cô ngay bây giờ. Vệ tinh sẽ nhanh chóng định vị ra vị trí của…
–Đừng! –Jennifer cắt ngang –Như vậy mọi người sẽ rơi vào cái bẫy mà Santos giăng ra. Hắn chỉ ngồi đây chờ chúng ta đến thôi. Một mình tôi bị lộ là quá đủ rồi.
–Santos không phải là đối thủ của SA.
–Nhưng những tên mafia hậu thuẫn hắn thì sao?
Im lặng một lát, Dennis tiếp tục:
–Tôi hiểu rồi. Cô gắng tự lo liệu lấy!
–Tôi sẽ tự xoay sở. Ít ra thì bây giờ hắn vẫn chưa dám hại tôi. Hoặc là tôi chết, hoặc là tôi sẽ trở về. Anh cũng đừng liên lạc với tôi nữa, hắn có thể quay lại bất cứ lúc nào.
Jennifer cố giữ cho giọng nói của mình thật bình thường để Dennis không nhận ra rằng cô đang bị thương. Đôi hoa tai vàng bên trong có gắn thiết bị liên lạc tiên tiến, là vật bất ly thân của tất cả các nữ nhân viên SA, cũng giống đồng hồ đối với nam nhân viên.
Dennis đã tắt liên lạc kịp thời. Ngay khi chiếc hoa tai trở lại bình thường thì cánh cửa phòng mở ra, một luồng ánh sáng ùa vào bên trong. Cô cảm thấy dễ thở hơn một chút. Theo sau Santos là Cole, gương mặt hắn còn nham hiểm hơn hôm qua.
–Với vết thương này mà vẫn tỉnh táo được như vậy, tôi thật khâm phục cô đó, cô Bongart.
Santos vỗ tay bốn phát cực nhẹ. Cole mang cho hắn một chiếc ghế, đặt đối diện với Jennifer. Sau khi đã an tọa, Santos châm ình một điếu thuốc. Hắn khoan khoái nhìn khói thuốc bay vật vờ trong không trung.
–Xin lỗi vì nhát dao này –hắn cười nhạt khi nhìn vào vết thương của cô –Nhưng tôi phải lấy đi một phần sức lực của cô để cô có thể ở lại đây lâu dài hơn một chút. Cô Bongart, cô có đói không?
Jennifer quay mặt đi, không thèm để tâm tới câu hỏi của hắn.
–Phải rồi, con người nhịn ba bốn ngày cũng là bình thường, tôi vừa hỏi một câu thật thừa thãi.
Santos búng ngón tay ra hiệu, Cole biết ý di chuyển chiếc ghế lại gần hơn.
–Nhưng giờ tôi sẽ hỏi cô một câu hỏi hoàn toàn nghiêm túc. Tôi muốn biết tổ chức của các cô qui mô như thế nào, nó gồm những ai, trụ sở nằm ở đâu?
Hiển nhiên là Jennifer im lặng. Chúng muốn moi thông tin từ cô ư? Không bao giờ có một giấc mơ đẹp như thế đâu.
–Ồ hay, chúng ta cần cư xử với nhau sao cho lịch sự, phải không? Thái độ vừa rồi của cô thật là khiếm nhã. Tôi cho cô năm giây để suy nghĩ về những câu hỏi của tôi.
Đằng sau lưng Santos, Cole đang sốt ruột bẻ từng ngón tay kêu răng rắc.
–Cô vẫn chọn cách im lặng? Thật tình…–Santos chép miệng –Tôi không muốn mạnh tay, nhưng dạy cho cô phép lịch sự cũng là một việc cần thiết.
Nói xong, Santos đứng dậy. Hắn rít một hơi dài rồi nhả khói thuốc vào trong không khí. Cầm điếu thuốc vẫn đang cháy dở trên tay, hắn ấn mạnh nó vào vùng ven vết thương trên bụng Jennifer. Da thịt cô cháy xém, cô đau đớn gào thét. Lần lượt từng vệt thuốc lá in dấu tròn đỏ hỏn quanh vết thương vẫn còn đang rỉ máu. Cole đứng ở phía xa, nhìn chòng chọc vào vết thương ấy, không bày tỏ thái độ gì rõ ràng ngoài một điệu cười nhếch mép đáng ghét. Jennifer càng ngày càng không thể chịu nổi. Mười đầu ngón tay cô bấu chặt vào ghế.
–Thế nào, Bongart? Cô có định giữ im lặng cho tới khi khắp thân hình xinh đẹp này chi chít những vết bỏng không? Tôi cá là cô không muốn vác bộ mặt lỗ chỗ ra đường chút nào. –Santos chợt đổi giọng –SA đóng quân ở đâu trong Los Angeles?
Jennifer giờ mới chịu lên tiếng:
–Tất cả mọi nơi anh có thể nghĩ đến.
–Mẹ kiếp, con khốn! –Cole giận giữ lao đến. Hắn liên tiếp vả vào mặt cô cho tới khi da thịt cô tím bầm mới chịu thôi –Mày tưởng mày dễ được chết lắm hả?
Jennifer mỉm cười thản nhiên:
–Sống hay chết đối với tôi đều như nhau. Các người đừng bao giờ nuôi hi vọng moi được thông tin gì từ tôi.
–Để rồi xem. –Cole nói như rít qua kẽ răng rồi lui về đằng sau cho Santos tiếp tục.
Santos chờ đợi cho đến khi Jennifer tỉnh táo hơn. Trong thời gian ấy, hắn hút hết hai điếu thuốc. Di di tàn thuốc dưới chân, hắn rút khẩu súng của mình ra, nạp đầy một băng đạn rồi chĩa thẳng vào mặt Jennifer. Cô trân trối nhìn họng súng trước mắt mình. Nó đen ngòm, lạnh lẽo và tuyệt vọng.
–Cô có muốn nói lại không?
Jennifer nhìn khẩu súng, lắc đầu.
Santos tức giận bắn phát đạn đầu tiên. Viên đạn sượt qua đỉnh đầu cô.
–Cô vẫn muốn im lặng?
Một viên đạn nữa lại bay qua mang tai cô, màng nhĩ cô rung lên vì tiếng kêu xé gió của nó.
–Cô không chịu trả lời sao
Santos dừng lại một giây. Ánh mắt hắn lóe lên một cái nhìn dữ tợn, hệt như một con mãnh thú đang trông chờ thời cơ xông vào xé xác con mồi.
Jennifer nhắm chặt mắt lại. Bất cứ điều gì sắp xảy ra, cô đều sẵn sàng chấp nhận.
Một loạt tiếng súng nổ đến đinh tai nhức óc vang lên. Jennifer có thể cảm nhận được hàng chục viên đạn đang bay lượn quanh đầu mình. Cô không dám cử động vì cô biết chỉ cần nhúc nhích dù chỉ một mm, hộp sọ cô sẽ nổ tung. Ba viên đạn sượt qua đỉnh đầu cô, một viên chạm vành tai. Và còn rất nhiều viên đạn khác chỉ cần trượt quĩ đạo một khoảng rất nhỏ là đủ giết chết Jennifer.
Khi loạt đạn chấm dứt, Jennifer mới dám mở mắt ra. Hồi được huấn luyện ở SA, cô đã từng kinh qua nhiều bài tập sức chịu đựng như thế này. Xét cho cùng, việc đem đầu mình đặt giữa loạt đạn cũng không khác việc đứng giữa hai đoàn tàu hỏa chạy ngược chiều nhau là mấy.
–Cô vẫn không sợ sao? –Santos ngạc nhiên khi không tìm ra một nét sợ hãi nào trên gương mặt của Jennifer –Hay là những món quà của tôi vẫn chưa đủ làm cô ngạc nhiên?
Santos mỉm cười, nhưng Jennifer thì không thể cười.
–Tôi cho cô sáu tiếng để suy nghĩ lại về những câu hỏi của tôi trước khi tôi quay trở lại.
Nói xong, Santos đứng dậy. Cole ngoan ngoãn đi theo sau hắn.
….
Ban lễ tân Weiburgharm chìm trong sự im lặng. Mọi người đã biết việc Jennifer Bongart rơi vào tay Santos. Một nhân viên bị thiệt mạng trong vụ nổ bom xe cuối tuần qua, giờ lại thêm một nhân viên bị mất tích, thật khó để chấp nhận sự im lặng của những người đứng đầu Weiburgharm
Đó là sự im lặng khó hiểu của vị Cố Vấn Siller Hook. Ông ta yêu cầu mọi người án binh bất động, không được tự ý hành động nếu không có sự đồng ý của ông ta. Dường như cả Cố vấn và CHỦ TỊCH đều đang điềm nhiên bỏ qua mọi nguy hiểm sắp chờ đón Jennifer.

Santos đã lỡ hẹn. Sau sáu tiếng, chỉ có một mình Cole bước vào phòng. Khi ấy, Jennifer đang ngủ gục trên ghế. Cole nhẹ nhàng không gây tiếng động. Hắn lừ lừ đến bên cô, kiểm tra những vết thương trên người cô. Jennifer vẫn không hề hay biết. Sau đó, Cole xoa nhẹ má cô.
–Một cô nàng xinh đẹp đây –hắn thầm nghĩ –Giá như cô ta không phải là một nhân viên SA thì tốt…
Jennifer choàng tỉnh dậy bởi cảm giác nhức nhối ở hai cánh tay. Cole đang quất cô bằng một sợi roi da, hắn vừa quất vừa lẩm bẩm chửi rủa.
–Đừng hòng khuất phục tôi bằng những cách đó –Cô nói –Không bao giờ.
Nhưng kẻ đứng trước mặt cô không phải là một kẻ thích chấp nhận thất bại. Hắn ngừng lại, quắc mắt nhìn cô:
–Mày vừa nói gì? Mày nhắc lại thử xem!
–Không bao giờ các người khuất phục được tôi –cô dõng dạc nhắc lại từng từ.
–Khốn kiếp!
Cole vung mạnh cây roi vào mặt Jennifer, cây roi cứa trên má cô một đường dài và sâu. Máu bắt đầu lăn trên gò má cô trước khi rỏ xuống cổ.
–Cái gì đây? –hắn hỏi. Hắn đã thấy đôi hoa tai vàng đính thạch anh tím. Dĩ nhiên một con bạc như hắn thì không dễ gì bỏ qua một món hời như thế này. Hắn vòng ngón tai qua mang tai cô, nhanh chóng lột đôi hoa ta ra rồi bỏ tọt vào túi quần. Jennifer cựa quậy dữ dội nhưng cô đành chấp nhận một sự thật không mấy dễ chịu là thiết bị liên lạc duy nhất với tổ chức đã nằm sâu trong túi quần Cole.

(1) Puente Grande: nhà tù an ninh tối đa ở Mehico.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui