(Khẩu súng trên tay Harenna rơi xuống sàn xe. Và thề có Chúa, chỉ cần Cole bẻ tay lái chậm một chút xíu, cô ta sẽ lãnh trọn viên đạn thứ hai.)
...
Chữ I trong dòng chữ PRESIDENT xoay 180 độ, cánh cửa bật mở. CHỦ TỊCH bước ra và đi lên sân thượng của Weiburgharm. Trên khoảng sân rộng gần một ha luôn có một chiếc trực thăng chờ sẵn và người lái là vệ sĩ thân cận của CHỦ TỊCH, Rostand. Chỉ một chốc sau, chiếc trực thăng với hai màu sơn đỏ trắng từ từ rời khỏi chỗ đậu.
…
Jennifer thấy toàn thân mình đau ê ẩm như vừa trải qua một cơn ác mộng. Khắp người cô chi chít những vết bầm tím và má trái của cô đau rát đến khó chịu. Nhưng hiện giờ, vết thương ở bụng cô vẫn là nặng nhất, may mà không quá nguy hiểm.
–Chết tiệt thật!
Cô cựa mình, bực tức khi thiết bị liên lạc đã bị thu mất, sẽ chẳng mất nhiều thời gian để bọn chúng tìm thấy thiết bị liên lạc được thiết kế trong đó. Vì thế, việc cần làm lúc này là trốn khỏi đây càng sớm càng tốt. Cô đưa mắt nhìn căn phòng một lượt, nó không quá rộng nhưng khá trống trải. Nguồn sáng duy nhất có được là nhờ ánh sáng mặt trời hắt qua lỗ thông gió trên trần nhà.
–Liệu mình có thể thoát qua đó không nhỉ?
Jennifer vừa dứt lời, cửa phòng lại mở. Cole bước vào. Thực sự mà nói, cô cũng bắt đầu thấy ớn hắn, một kẻ đã bị tù ngục làm ất hết nhân tính, con người chấp nhận làm tay sai ột kẻ không hề quen biết chỉ vì những món lợi mà chính hắn cũng không chắc hắn có thể nhận được hay không!
Cole kéo ghế ngồi trước mặt cô.
Hắn không nói gì, chỉ ngồi im như thế.
Một phút. Rồi mười phút trôi qua.
Cái nhìn của hắn dần dần khiến cô thấy khó chịu.
Hình như trên đôi mội nhợt nhạt của hắn vừa khẽ nở một nụ cười. Đôi mắt hắn ánh lên những tia sáng khó hiểu.
–Kể ra thì cô em cũng xinh đẹp đó!
Jennifer là người lai giữa hai dòng máu Trung Quốc và Mỹ. Cô thừa hưởng nhiều từ ông bố người Mỹ với đôi mắt màu xanh lơ và mái tóc vàng óng. Nhưng ở cô vẫn toát lên vẻ đẹp khá quyến rũ của phụ nữ Á Đông.
–Những cô gái cứng đầu thường không khuất phục trước nỗi đau về thể xác.- Sau hơn mười phút im lặng, Cole cũng bắt đầu lên tiếng. Jennifer không hiểu ý hắn.
–Bọn tao đã điều tra về cô em. Cô em không có một người thân thích nào ở đây. Có lẽ thành viên của SA đều là những đứa độc thân. Một lợi thế khi làm công việc dễ gây thù chuốc oán. Phụ nữ như cô em không sợ đau. Nhưng họ lại có chung một nỗi sợ hãi khác. Cô em biết đó là gì không ?
Jennifer đã hiểu. Cô không muốn đáp.
–Danh dự! –Hắn nói. –Cô em mang một nửa dòng máu Trung Quốc, bảo thủ trước hôn nhân và…rất sùng đạo Phật.
Rồi như một con thú điên, hắn chồm về phía cô.
–Tao thắc mắc rằng liệu một tín đồ danh dự như cô em có dễ dàng chấp nhận chuyện này không.
–Không, Walton, dừng lại! Anh điên rồi, Walton! Bỏ ra!
–Vì sự cứng đầu của cô em đấy.
–Dừng lại, anh dừng tay lại!
Cole bỏ ngoài tai tất cả mọi lời cầu xin của Jennifer. Hắn áp sát vào ngực cô, xé toạc mấy hàng cúc trên áo cô. Trong giây phút này, cô thấy nhục nhã vô cùng. Bàn tay hắn thọc sâu vào bên trong…
Hắn chợt khựng lại, nhăn nhó vì đau.
–Con ranh khốn nạn!
Hắn tức giận tát cô rồi lùi ra xa. Cú đá vừa rồi của cô khiến hắn chết điếng người. Sau khi đã bình tĩnh trở lại, hắn rút ra một sợi dây cước mảnh.
–Tao sẽ kết liễu đời mày!
Jennifer lắc đầu, không tin vào mắt mình, trăn trối nhìn sợi dây. Bàn tay hắn siết quá chặt. Tai cô ù lên. Não căng tràn như sắp nổ tung.
Lạy Chúa tôi! Hắn định giết mình thật sao?
Cole dồn sức vào hai bàn tay.
Cô thấy mọi thứ như tối sầm lại và dần trở lên vô nghĩa.
Tạm biệt mọi người, tôi sẽ nhớ mọi người lắm!
Khi Cole nới lỏng tay ra, cả người cô lạnh ngắt và mềm oặt. Giờ thì Cole mới sững người lại, hình như hắn vừa tỉnh rượu.
Hắn lay lay vai cô.
Hắn kiểm tra hơi thở của cô.
Sau khi nhận ra mình đã lỡ tay giết chết manh mối trong tay Santos, hắn sợ hãi lao ra khỏi phòng.
–Lão ta sẽ giết chết mình mất!
Đó là câu nói còn rơi rớt lại trước khi hắn bỏ mặc Jennifer lại và biến mất.
…
Siller Hook đang nghe một bản nhạc không lời và suy nghĩ tới việc cô nhân viên lễ tân xinh đẹp của Weiburgharm bị rơi vào tay Santos. Tuổi trẻ thường tự tin và nông nổi. Ông ta cũng đã trải qua khoảng thời gian ấy nên hoàn toàn thông cảm cho họ. Giờ mà ngồi nhìn lại thì Siller Hook cảm thấy mình cũng không khác Dennis, Johanson hay Bongart là mấy. Qua năm tháng và được sống trong sự tôi luyện của công việc cũng như cuộc sống, ông ta tin rằng cái đầu của con người mới dần dần thông minh và biết nhìn nhận hơn.
…
Trong căn phòng âm u và trống trải.
Jennifer khẽ nhúc nhích mười đâu ngón tay để lấy lại cảm giác. Cô ngửa mặt lên, thở những hơi dài để lấy lại lượng oxi đã bị thiếu lúc nhịn thở vừa rồi. Vậy là cô đã lừa được Cole. Thủ thuật làm mạch ngừng đập mà cô học được khiến hắn tưởng rằng cô đã chết.
–Mình có hai phút trước khi thằng điên ấy quay lại.
Cô tự nhủ rồi choàng chân ra phía sau cổ. Cả người cô dẻo như một bậc thầy yoga. Cô dùng hai ngón chân rút ra tấm kim loại nhỏ vốn được gài trong tóc và bắt đầu cứa vào dây trói tay. Tấm kim loại cực sắc nhanh chóng cắt đứt sợi dây. Jennifer đứng dậy và nhẹ nhàng đi quanh căn phòng. Nhận ra lối thoát duy nhất là lỗ thoáng trên trần nhà, cô bèn rút chiếc thắt lưng của mình ra. Bên trong chiếc thắt lưng là một sợi dây dài khoảng mười mét. Cô nối một đầu của sợi dây với thanh kim loại hình móc câu vẫn được gắn trên thắt lưng với chức nằng giả là trang trí. Cả hai kết hợp thành một dụng cụ quen thuộc. cô quăng đầu có móc lên bên trên. Có tiếng rè rè vang lên, hệt như bên trong chiếc thắt lưng có một guồng máy hoạt động kéo sợi dây thu lại dần, đồng nghĩa với việc Jennifer được kéo lên. Chưa đầy nửa phút sau, cô đã thoát khỏi căn phòng đáng sợ ấy.
Nhìn sơ bộ, Jennifer biết mình đang ở trên nóc của một khu nhà xưởng cũ kĩ vắng vẻ. Từ nơi này có thể nhìn ra biển Malibu. Ở ngay bên ngoài, vẫn có hai tên đàn em của Santos cầm súng canh gác. Mặc dù bị thương khá nặng nhưng cô tin rằng mình vẫn còn đủ sức xử lí cả hai.
Một mảnh kim loại sắc nhọn xé gió lao đến, ghim vào tay một tên đứng canh cửa. Khẩu súng trên tay hắn rơi xuống đất. Trước khi hắn kịp hiểu ra điều gì thì Jennifer đã hiện ra, dùng gót giày hất văng khẩu súng lên không trung. Nhanh và chuẩn xác, cô chộp được nó và bóp cò hai phát. Hai phát súng của cô chỉ khiến chúng ngất xỉu chứ không cướp đi mạng sống của chúng. Vì Jennifer biết, mạng sống của chúng phải do công lí phán xét, không phải là cô.
Trước khi ngất đi, một tên trong số chúng đã kịp ấn nút báo hiệu cho Santos.
…
Chiếc trực thăng của CHỦ TỊCH đang bay trên khu vực cao tốc Costa Mesa.
–Chúng ta sẽ chờ trong bao lâu nữa, thưa CHỦ TỊCH?
–Anh bạn thân mến, không lâu nữa đâu. Hãy lượn tiếp vài vòng quanh đây trước khi ột số kẻ ngốc nghếch biết đến tài thiện xạ của mình!
Rostand nhanh nhẹn đáp lại:
–Tôi rất sẵn lòng.
CHỦ TỊCH mỉm cười, với lấy bộ đàm:
–Hook à, ông hãy bảo Dennis đến đón cô bạn đồng nghiệp xinh đẹp Jennifer của mình đi!
…
Trên cao tốc Costa Mesa tấp nập xe cộ, có một chiếc Mercedes màu đen đang lao như điên. Người lái là Cole Walton. Harenna ngồi bên cạnh không ngừng rên rỉ:
–Anh là một thằng ngu, để về xem cha tôi sẽ xử lí anh ra sao!
Cho dù rất muốn chửi lại Harenna nhưng Cole biết kẻ gây ra chuyện này là mình, vì thế hắn nên ngậm miệng lại thì hơn.
–Tín hiệu thế nào rồi? –Hắn đánh trống lảng.
–Nó vẫn đang di chuyển song song với chúng ta –Harenna nhìn vào màn hình điện tử trước mặt –Ở ngay phía trước mặt.
Cole đấm vào vô lăng:
–Cô ả không thoát được đâu. Khi đã xác định được cô ả đang ở trên chiếc xe nào, tôi sẽ tóm cho bằng được.
–Để rồi xem…–Harenna mỉa mai. Từ trước tới giờ, hai người bọn chúng vẫn thường không ưa nhau. Chúng chỉ giả vờ nể nang nhau trước mặt Santos. –Theo quan sát thì cô ả đang ở trước chúng ta tầm sáu mươi mét.
–Sáu mươi mét à? Có lẽ là trên chiếc xe bán tải hoặc chiếc contenner kia. Mẹ kiếp, chính xác thì là chiếc nào nhỉ?
Harenna nhắc:
–Chú ý cả chiếc SUV trắng kia nữa.
Nhận thấy tín hiệu không có gì thay đồi, Cole yên tâm giữ nguyên tốc độ. Hắn thật không ngờ Jennifer đã bị thương nặng như thế mà vẫn còn đủ sức hạ gục hai tên đứng canh cửa. Mà hắn không hiểu làm cách nào mà cô có thể thoát qua lỗ thông gió, khi mà trong căn phòng đó không hề có dây rợ gì và trần nhà lại cao hơn sàn sáu mét? Hắn tặc lưỡi nghĩ lại sự chủ quan của mình.
Tiếng ầm ầm phát ra từ động cơ chiếc contenner làm Jennifer cảm thấy an tâm phần nào. May sao khi nhảy từ cầu cảng xuống, cô đã rớt trúng nóc chiếc contenner này. Giờ cô nẳm duỗi dài trên nóc xe và thầm mong nó sẽ đưa mình trở về trung tâm thành phố như lộ trình quen thuộc của vô vàn chiếc contenner khác. Bất chợt cô co người vào, cố nép thật chặt người vào nóc xe. Cách đó không xa, chiếc Mercedes màu đen của Cole đang tiến lại gần. Quyết không để chúng phát hiện ra mình, cô trườn lên phía trên một chút. Nếu giờ còn sợi dây chuyền thì mọi việc sẽ ổn hơn rất nhiều…Nghĩ đến sợi dây, cô mới chợt hiểu ở đâu đó trên người mình có con chip định vị của Santos.
–Có lẽ mình phải huých vỡ cửa kính để chui vào trong xe. Nhưng như vậy có thể gây ra tai nạn trên đường.
…
–Cô ả đang ở trên chiếc contenner. –Harenna điềm nhiên nói.
–Sao cô biết ?
–Anh lại còn hỏi tôi? Những lúc anh đột ngột vọt lên hoặc đột ngột giảm tốc độ không phải nhằm kiểm tra khoảng cách với cô ả hay sao?
Cole cười khằng khặc hưởng ứng rồi nghiến răng tăng tốc độ.
Nhưng chiếc contenner cũng chẳng chậm chạp gì. Khối lượng đồ sộ dường như chưa bao giờ tỉ lệ nghịch với tốc độ của nó. Nằm trên nóc xe, Jennifer nín thở đánh cược vào canh bạc cuối cùng. Cô nhổm dậy, bò về phía cabin.
–Cô ả kìa! –Harenna chỉ tay về phía trước khi Jennifer vừa nhô đầu lên.
Cole áp sát chiếc contenner. Hắn còn đang tính xem làm thế nào để bắt được con mồi thf Harenna đã mở mui xe và giơ súng lên.
–Benler, cô làm gì thế ?
–Nếu không thể bắt sống cô ả thì cũng không nên để cô ả trở về gặp đồng bọn và quay trở lại bắt chúng ta.
–Cô cũng biết bắn cơ à? –Đến lượt Cole mỉa mai.
Harenna không thèm đáp lại. Cô ta lên đạn.
Jennifer biết mình đã bị lộ. Cô mặc kệ, chỉ lo tìm một chỗ để bám trước khi đá tung kính để chui vào trong cabin.
Harenna đã ngắm thật chuẩn.Một phát súng vang lên và nhang chóng bị tiếng còi xe nuốt chửng vào trong lòng.
Khẩu súng trên tay Harenna rơi xuống sàn xe. Và thề có Chúa, chỉ cần Cole bẻ tay lái chậm một chút xíu, cô ta sẽ lãnh trọn viên đạn thứ hai. Cả hai bọn chúng sẽ không hiểu điều gì đang xảy ra nếu không nhìn theo hướng nhìn của Jennifer lên trên bầu trời. Dường như hai phát súng vừa rồi xuất phát từ chiếc trực thăng đang bay trên cao vài trăm mét kia.
–CHỦ TỊCH! –Jennifer mừng rỡ nhìn chiếc trực thăng đang chờn vờn phía trên.
Một làn đạn nữa nhá lên. Phát đạn lần này bắn thủng lốp xe. Cole đã hoàn toàn mất điều khiển. Cả chiếc Mercedes đang chạy tốc độ cao phải phanh lại đột ngột, xoay vài vòng, tránh được những chiếc xe khác đang lưu thông cũng chiều trước khi tông vào dải phân cách. Cũng lúc đó, ở phía sau, một chiếc mô tô phân khối vọt lên đuổi theo chiếc contenner. Người lái xe đội mũ bảo hiểm kín đầu nhìn Jennifer và khoát tay ra hiệu. Không chần chừ đến giây thứ hai, cô lấy đà nhảy xuống. Cô rơi trúng yên xe. Người kia đưa tay ra phía sau đỡ lấy cô rồi cả hai cùng thoát khỏi đám giao thông đang hỗn độn sau lưng.
Sự việc xảy ra quá nhanh khiến gã lái xe contenner ban đầu nhìn qua gương chiếu hậu chỉ thấy có một người ngồi trên xe mô tô. Vậy mà khi nó phóng vọt lên phía trước đã chở theo một người phụ nữ. Gã phải tát vào mặt mình để kiểm tra xem mình đang mơ hay tỉnh?
…
–Vậy là đủ rồi –CHỦ TỊCH nói.
Rostand hiểu ý bèn cất khẩu súng đi và tiếp tục tập trung vào việc lái trực thăng.
–Tha cho chúng dễ dàng vậy sao?
–Chỉ là tạm thời thôi.
Rostand không hỏi thêm gì nữa. Ngồi trên trực thăng nhìn xuống, thấy Jennifer đã an toàn, CHỦ TỊCH thầm nghĩ: “Benler và Walton, ta còn phải để hai ngươi sống thêm một thời gian nữa”.
–Chuyển hướng trực thăng, Rostand!
Người vệ sĩ quay sang hỏi CHỦ TỊCH:
–Trở về Weiburgharm ạ?
–Cậu nghĩ tôi ra đi lần này chỉ vì vụ của SA703 thôi sao? Giờ mới là lúc bắt đầu việc chính của tôi. Đến Montreal đi, công việc còn chờ tôi ở đó.
…
Cole và Harenna lóp ngóp bò ra khỏi xe. Chúng tức tối nhìn chiếc mô tô đã cướp Jennifer khỏi tay chúng một cách quá dễ dàng. Nhưng đến bây giờ thì Harenna cũng bắt đầu thấy sợ. TẬP ĐOÀN mà cha con cô ta đang đối đầu còn nguy hiểm và đáng sợ đến mức nào nữa?
…
Jennifer ôm chặt lấy người lái xe mô tô. Cô đã thoát chết trong tích tắc.
–Cảm ơn Dennis! –tiếng nói của cô bị tiếng gió át đi.
–Ở đế giầy. –Dennis đáp lại một câu thoạt nghe thì không liên quan gì. Nhưng Jennifer lập tức hiểu ra. Cô vội vã co chân lên và ném con chíp định vị dưới đế giày đi.
–Đáng lẽ tôi phải nghĩ đến nó sớm mới phải.
–Trong hoàn cảnh của cô thì cũng khó trách. Giờ thì mọi chuyện đã ổn rồi.
–Ai báo cho anh biết chỗ này vậy? Chẳng lẽ…
Dennis hơi giảm tốc độ:
–Chính Rostand báo.
–Đích thân CHỦ TỊCH điều tra ư?
–Tôi không nghĩ vậy. Vết thương của cô khá nặng đó, tôi sẽ đưa cô về nhà.
–Tôi biết –Jennifer nói –Giờ tôi đã biết mặt của Santos, chúng ra sẽ bắt hắn.
Dennis nghe Jennifer nói xong mới đưa điện thoại cho cô.
–Gọi cho Cố Vấn đi! Ông ấy bảo khi nào an toàn thì gọi cho ông ấy.
Jennifer đón lấy điện thoại và bấm số:
–Chúc mừng cô đã thoát nạn, cô Bongart.
–Cảm ơn Cố Vấn Hook, tôi vừa thoát khỏi tay Santos. –giọng cô trở nên hân hoan –Giờ chúng ta có thể bắt hắn. Tôi và Dennis sẽ về Weiburgharm ngay bây giờ.
Giọng Siller Hook vẫn đều đều:
–Cô nên về chữa trị vết thương trước đi!
–Không, tôi sẽ…
–Nghỉ ngơi đi, Jennifer –ông ta đột ngột ngắt lời –Đây là mệnh lệnh. Cô không được nôn nóng trong việc truy bắt Luicfer. Cô đâu dám chắc rằng hắn không ra mắt cô với một chiếc mặt nạ. Việc hành động bây giờ là chưa cần thiết.
–Nhưng…
Jennifer bỗng nhiên mất hết hứng thú. Thái độ của Siller Hook rất lạ. Chẳng lẽ ông ta đang cố tình ngăn cản cấp dưới của mình?
–Có vẻ cô không hài lòng lắm phải không? –Siller Hook hỏi lại nhưng giọng điệu không hề tỏ vẻ bực tức.
Jennifer nói luôn:
–Xin lỗi Cố Vấn, nhưng đúng là như vậy. Tôi không hiểu được vì lí do gì mà Ngài lại ngăn cản chúng tôi bắt giữ Santos. Hắn nguy hiểm như thế nào, Ngài hiểu rõ hơn chúng tôi. Tôi cần một lí do hợp lí, Cố Vấn ạ.
–Những gì cô đã trải qua, TẬP ĐOÀN rất biết ơn cô. Nhưng cô cần hiểu rằng giờ đối với chúng ta, việc bắt giữ bè lũ Santos dễ như việc lấy táo trong giỏ. Chúng ta hành động vì mục tiêu cuối cùng. Bây giờ Santos không phải mục tiêu cuối cùng của chúng ta. Vì thế, CHỦ TỊCH có lệnh tạm ngừng chuyên án, tha cho cái mạng già của hắn một thời gian.
–Vậy mục tiêu cuối cùng là..?
–Rồi cô sẽ hiểu. Sẽ có đồng nghiệp ở phòng 703 trả lời cho cô. Tôi giải thích như vậy đã đủ rõ ràng chưa?
–Rồi ạ –cô thất vọng đáp –Tạm biệt Cố Vấn!
–Chào cô, chúc cô sớm hồi phục và trở lại làm việc.
Jennifer trả lại điện thoại cho Dennis mà lòng không ngớt nghi hoặc. Siller Hook thực ra đang giở trò gì vậy? Mục tiêu cuối cùng là sao?
–Nghe cuộc điện thoại có vẻ căng thẳng nhỉ? –Dennis hỏi –Siller Hook nói gì với cô vậy?
–Ông ấy không cho chúng ta quay trở lại bắt Santos.
–Tôi không bất ngờ về điều đó. Rồi cũng đến lúc cô biết hết mọi chuyện.
Nghe Dennis nói vậy, Jennifer không kìm được tức giận:
–Cả anh nữa sao? Ờm, tôi quên là anh cũng thuộc phòng 703. Phòng các anh đang làm cái trò quái quỷ gì vậy?
Dennis bật cười ha hả:
–Thì chúng tôi chuẩn bị tóm Santos. –anh chàng nhún vui.
–Giữ bí mật với cả tôi và để cho thằng cha Walton hành hạ tôi suýt chết? Dennis, dù kế hoạch của các anh là gì thì làm thế cũng là độc ác với đồng nghiệp, anh có hiểu không?
–Xin lỗi cô nhưng đó là lệnh của Cố Vấn, và tôi thì không có thói quen làm trái lệnh ông ấy như Licohn.
Biết không thể cậy răng anh ta thêm nửa lời và một phần vì vết thương ở bụng lại hành hạ, Jennifer cắn răng bỏ qua và để Dennis chở về nơi chữa trị.
…
–Jennifer đã trốn thoát rồi sao?
Harenna nhăn nhó gật đầu, nhưng Santos không hề tức giận. Hắn đang cầm trên tay một con búp bê bằng vải.
–Một chiếc máy bay đã cứu ả ngay trước mặt con. Không biết bằng cách nào mà ả đã gửi tín hiệu cầu cứu cho đồng bọn của mình.
–Bằng cách nào? –Santos hỏi –Ta đã khám kĩ người cô ta và thu chiếc điện thoại duy nhất. Cô ta cũng không thể chỉ điểm vị trí của mình cho đồng bọn. Con động não chút đi, Harenna!
Nhưng lúc này, mọi suy nghĩ của Harenna còn bận hướng tới kẻ đã nổ súng từ trên cao. Khoảng cách ít nhất là 300 mét, ngắm bắn bằng súng ngắn. Lần đầu tiên trong mấy tháng nay, cô ta biết run sợ.
–Con chịu –cô ta nhún vai nhưng thật ra trong thâm tâm đã có lời giải.
“Vì họ là người của SA”.
–Để ta nói cho con nghe. Cô ta liên lạc với tổ chức bằng cái vật này đây.
Một đôi hoa tai tuyệt đẹp bị vứt lên bàn.
–Chúng ta đã quá chủ quan khi coi thường thứ này. Có thiết bị liên lạc tinh vi được gắn trong nó. Đây là cách mà cô ta đã báo hiệu với đồng bọn để ứng cứu mình.
Harenna nghe xong phải tựa lưng vào ghế. Một đôi hoa tai ngụy trang lại trở thành mấu chốt của vấn đề sao?
–Cole đã đoạt lấy nó từ tay Jennifer. Ta nghĩ hắn muốn thó chút của để làm vốn riêng. Nhưng khi một trong hai chiếc hoa tai phát ra tín hiệu, hắn vội đưa nó cho ta. Ta phải cảm ơn tên đồng bọn của cô ta đã liên lạc tới, nhờ đó ta mới phát hiện ra thứ thú vị này.
–Một nhân viên SA đã gọi tới đây?
–Phải –Santos mỉm cười –Một gã thanh niên. Ta không trả lời nên ngay sau đó hắn đã cắt liên lạc. Có lẽ hắn biết cách liên lạc này đã bị lộ. Nhưng đổi lại chúng ta lại có một thứ khác tuyệt vời không kém.
–Là giọng nói của hắn?
–Đúng vậy, ta đã kịp ghi âm lại giọng nói của hắn. Cũng giống như dấu vân tay, giọng nói là thứ không dễ lặp lại giữa bất cứ ai trên thế giới. Cole sẽ đột nhập vào ngân hàng dữ liệu của bang và lấy thông tin về hắn.
“Nếu hắn là một người không được ghi lai lịch trong ngân hàng dữ liệu thì sao?”, Harenna nghĩ thầm trong đầu nhưng không nói ra.
…
Với số tiền một triệu đô la, Santos đã tìm được ình một người trợ thủ tuyệt vời. Cole đã chứng tỏ được rằng mình có ích như thế nào với ông chủ mới của hắn. Chỉ có điều, càng ngày hắn càng uống nhiều Vinho Verde hơn và thường xuyên đòi Santos thanh toán các hóa đơn ở hộp đêm ình
Sau khi có được giọng nói của Dennis, Cole đột nhập vào Cục điều tra Liên bang để xác nhận nhân thân người đã gọi đến cho Jennifer. Hắn nhanh chóng lấy được thông tin một cách khá suôn sẻ. Sau khi xong việc, hắn lại rút lui, nhanh nhẹn và kín đáo như một bóng ma bí ẩn.
…
Siller Hook đi lòng vòng quanh văn phòng của mình trên tầng 39. Ông ta nhìn xuống phía bên dưới một hồi rồi nhấn vào nút enter trên bàn phím máy tính.
Lệnh đã được gửi đi!
…
Cole từ từ nâng súng lên, khẩu súng vốn được ngụy trang kín đáo trong chiếc khăn tay màu tím. Hắn nhìn Dennis như thôi miên, nhìn rất lâu mà không hề chớp mắt. Dennis đang ngồi uống cà phê trong một quán ăn Ý, anh không hay biết rằng có một họng súng đang chĩa vào mình.
–Chúng ta không cần phải bắt sống hắn như đối với Jennifer nữa. –Cole nhớ lại lời Santos nói sáng nay –Tôi không muốn đối đầu với SA. Harenna đã cảnh báo rằng chúng ta không phải đối thủ của chúng, nếu chúng ta tuyên chiến trước, người thất bại chính là chúng ta. TẬP ĐOÀN đó không phải một tổ chức bình thường, nó đã tồn tại bao nhiêu năm qua mà không ai có đủ khả năng chế ngự hay tiêu diệt nó. Nó không phải chỉ có ở New York, London hay Paris mà nó còn có mặt ở nhiều quốc gia khác. Chúng ta vẫn đủ thông minh và cơ hội để rút lui trước khi biến mình thành con thiêu thân ngu ngốc. Lần này, anh chỉ cần hạ sát Dennis để trả thù cho chính anh trước khi chúng ta rút khỏi Los Angeles. Hãy làm thật gọn và đừng khiến chúng nghĩ tới chúng ta, Cole Walton.”
Dennis vẫn ngồi với tách cà phê trên tay và đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó. Cách đó sáu dãy bàn, Cole bắt đầu ngắm đường đạn cho thật chuẩn. Chiếc khăn màu tím phủ trên khẩu súng khẽ phất phơ.
Năm phút dài dằng dặc trôi qua, cả hai người vẫn ngồi đó và không hề có ý định rời đi. Cole vẫn nắm chắc khẩu súng trong tay. Hắn nhìn Dennis bằng một cái nhìn dửng dưng, vô cảm. Rồi hắn bóp cò. Chiếc khăn màu tím bị súng giật bay lên không trung. Ở bàn số 13, Dennis ngã xuống đất. Một viên đạn ghim trúng tim đã cướp đi hơi thở của anh. Thật nhanh chóng, Cole bỏ đi và lẩn vào trong dòng người đang hỗn loạn.
Tối hôm ấy, Cole lân la trong một quán bar đến tận khuya. Hắn uống hết năm cốc to vodka, loại rượu hắn không hề yêu thích. Người bồi bàn có vẻ khó chịu với Cole nhưng không dám lên tiếng vì điệu bộ dữ dằn của hắn. Quả thật Cole đang tu rượu như nước lã và hơi thở của hắn đầy mùi rượu cùng thuốc lá.
–Cho tôi một Bourbone.
Cole nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh mình. Hắn quay sang trái nhìn Harenna.
–Sao trông anh sầu đời vậy?
–Vui cái chết tiệt gì được! –Cole càu nhàu –Lão cha cô sợ bọn SA. Lão cản tôi hành động. Lão hèn như một con chó!
Harenna cười nhạt. Cô ta giống Santos ở nụ cười.
–Cha tôi cũng có lí do của mình. Ông chỉ muốn bảo toàn lực lượng thì có gì sai? Hơn nữa, anh còn là con chó cưng của ông ấy.
Cole không nhận ra rằng cô ta đang mỉa mai mình nên tiếp tục chửi thao thao bất tuyệt.
–Chó chết! Đồ hèn! Santos khốn kiếp!
–Này Walton! –Harenna tức giận giật lấy ly rượu trên tay Cole –anh say quá rồi đấy.
–Cô còn bênh lão! À phải, cha con cô cũng như nhau. Tôi tự hỏi đến khi nào hai cha con cô mới tin tưởng giao cho tôi cái công việc triệu đô kia đây? Đừng tưởng tôi say! Tôi đang rất…rất tỉnh táo, phải, tỉnh táo.
–Thằng say nào cũng tự nhận mình tỉnh.
Harenna đành bỏ mặc Cole lại quán bar sau khi thanh toán cả phần rượu của hắn.
Sáng hôm sau, Cole thấy mình đang nằm trong khách sạn, hẳn có ai đó đã khiêng hắn về. Điều duy nhất mà hắn nhớ được là tối qua hắn đã uống rất nhiều và chửi rất nhiều. Lúc đó hắn đã chửi Santos trước mặt Harenna. Giờ nghĩ lại, Cole thấy mình thật may mắn khi không bị cô ta ột viên kẹo đồng. Cái công việc chết tiệt nào đó còn giữ được cho hắn cái mạng này!
Hắn đi vào phòng tắm, vã nước lã lên mặt cho tỉnh ngủ, sau đó ra ngoài và bật tivi lên. Toàn những chương trình rả tiền! Chuyển kênh chán chê, Cole vớ lấy chiếc áo khoác. Hôm nay Santos không gọi hắn như mọi hôm. Thế là hắn đi xuống phố. Hắn dạo quanh các con phố trong chiếc Fiat tạm thay thế cho chiếc Mercedes đang sửa chữa sau vụ truy đuổi Jennifer. Hắn mua một tờ báo tường thuật cuộc đua đường trường vĩ đại Darka Rally. Kết quả thể thao luôn là một đề tài hấp dẫn đối với hắn. Sau khi ghé thăm vài cửa hiệu, hắn định bụng sẽ trở về khách sạn để đánh chén một bữa no nê. Chiếc Fiat đi ngang qua khách sạn Weiburgharm mà không một ai chú ý tới chuyện đó.
Khi đang nằm trên sofa đọc tờ báo mới mua, Cole vô tình chạm tay vào một vật gì đó dưới gầm bàn. Linh tính báo cho hắn biết có điều gì đó không ổn. Hắn đưa tay rờ sâu hơn và phát hiện một chiếc máy nghe trộm nhỏ xíu được gài trong bóng tối.
Hắn ngắm kĩ vật màu đen nằm trong tay. Và khi hiểu ra rằng ai đã đặt nó trong này, hắn lồng lộn lên như một con thú điên. Hắn lục lọi khắp phòng và phát hiện ra một chiếc nữa dưới đế giày. Hắn xông vào garage của khách sạn và tìm ra một chiếc nữa cạnh ghế lái. Nghiến răng nghiến lợi, hắn xông thẳng tới chỗ ở của Santos.
–Mẹ kiếp! Đây là tất cả những thứ ông đã đặt cạnh tôi phải không? –Cole rít qua kẽ răng –Tin tưởng nhau đến thế là cùng! Từ giờ sẽ không còn sự hợp tác nào giữa chúng ta, thưa ông Santos đáng kính ạ.
Santos liếc hìn ba chiếc máy nghe trộm trên bàn và bình tĩnh đáp:
–Tôi không có ý nghi ngờ lòng trung thành của anh. Mọi việc chỉ là hiểu lầm.
–Hiểu lầm? Ông đã nghe từng câu nói của tôi. Ông nghĩ tôi đang thông đồng với lũ SA chết tiệt ấy phải không? Ông nghĩ Cole Rolland Walton này là nội gián của chúng sau tôi đã giết chết Dennis, Jay Johanson và bắt Jennifer về cho ông sao? Hôm nay, nếu ông không giải thích rõ ràng về những thứ chết tiệt này, tôi thề cái đầu ông sẽ nổ tung không khác gì một quả dưa hấu bị xe tải kẹp, ông tin không?
Nói xong, Cole lên đạn. Santos nhìn khẩu súng trong tay hắn.
–Anh khá thẳng thắn ! Tôi làm như vậy chỉ là bất đắc dĩ. Nghề của chúng ta dạy chúng ta phải biết nghi ngờ mọi thứ. Tôi hoàn toàn có lý do khi nói rằng mình nên tin tưởng nhau.
Vốn dĩ Santos định nói “mình nên tin tưởng anh” nhưng sau đó hắn đã kịp sửa. Vừa giải thích, hắn vừa nắm cổ tay Cole và hạ khẩu súng xuống. Có vẻ như Cole cũng đã nguôi giận.
–Giết tôi thì anh sẽ không có một triệu đô la, tôi nghĩ anh đủ thông minh để biết mình cần thứ gì hơn.
Santos đã nói đúng. Mục đích chính của Cole trong cuộc sống là tiền. Giờ hắn mới hiểu việc bắt giữ Jennifer và giết Dennis chỉ nhằm thử thách lòng trung thành của hắn. Ngay từ đầu, Santos đã không có ý định tiến xa hơn trong việc đối đầu với SA.
–Đi theo tôi.
Cole theo Santos vào một căn phòng mà hắn chưa từng được vào trước đó. Santos mở két sắt và trao cho hắn một tờ giấy.
–Giờ tôi giao nó cho anh. Hãy giúp tôi tìm ra bí mật được cất giấu đằng sau những dòng chữ này!