(Sau câu nói của Santos, Jay cảm thấy có một sự thay đổi. Một họng súng khác đang uy hiếp anh. Dù không cần quay lại, mùi nước hoa Lancome cũng đủ cho anh câu trả lời.
Phía sau lưng Jay, Harenna đang nhìn anh với ánh mắt gần như mỉm cười.)
...
Một chiếc xe Porsche biển xanh cáu cạnh lăn bánh chậm chạp ra khỏi garaga của một siêu thị gần đó. Nó nhắm thẳng hướng tới nhà thờ thiên chúa giáo của Lạc Dương. Chiếc xe này, Jay đã mượn tạm của sếp sòng đó trong garage, anh không muốn tiếp tục gặp rắc rối với cảnh sát Lạc Dương.
Chạy xe được một đoạn, anh gặp phải một toán cảnh sát đang chặn ở chốt giao thông. Cần barier từ từ hạ xuống.
–Chỉ là một cuộc viếng thăm thông thường thôi mà. –Jay vừa nói vừa trình với người cảnh sát giao thông giấy tờ xe, dĩ nhiên anh luôn mang theo bên người đủ loại giấy tờ giả.
Người cảnh sát nhìn dòng xe và biển số, sau khi cân nhắc trình độ nói tiếng Pháp của Jay, anh ta khoát tay cho chiếc xe đi tiếp.
…
Santos xem qua đồng hồ. Bây giờ mới là 6h21’, vẫn còn sớm, hắn tự an ủi mình như vậy. Sau khi nhấp chút Vang anh đào, hắn đi đến bên cạnh căn phòng cao nhất trong nhà thờ và sung sướng lắng nghe sự sợ hãi bên trong.
…
Hai chiếc xe cảnh sát rú còi ầm ĩ đang đuổi theo một chiếc xe Porsche màu trắng. Jay thầm nguyền rủa sự xuất hiện không đúng lúc của Nguyễn Anh, tay trung úy lực lượng cơ động 113 đã công tác ở đây từ thời anh còn là một học sinh trung học. Anh cũng ngờ ngợ rằng ông ta chính là người tham gia đuổi bắt mình lúc ở nhà Lâm Vũ, nhưng do lúc đó không có thời gian nên anh không nhìn kĩ. Một người phụ nữ ngồi trong xe của ông ta, nếu Jay không nhầm thì đó chính là cô Hoàng Yến, đã chỉ trỏ vào anh và nói gì đó với tay trung úy đang ngồi ghế bên cạnh lúc bọn họ cùng dừng lại ở một chốt giao thông khác. Sau đó, Jay lập tức phải phóng xe đi để tránh một cuộc vây bắt tại chỗ. Còn bây giờ, hai chiếc xe cảnh sát đang đuổi theo anh sát nút.
Đó không phải là vấn đề đáng ngại nhất của Jay lúc này. Vấn đề chính là thời gian. Bắt buộc anh phải có mặt ở nhà thờ trước 6h30’, nếu không Santos sẽ ra tay sát hại người thân của anh. Bây giờ là 6h23’, nhà thờ cách đây gần mười tám ki lô mét. “Vậy là mình cần tốc độ khoảng 120km/h”. Jay rú ga phóng vọt lên phía trước, không mất nhiều công sức để anh cắt đuổi hai chiếc xe một đoạn khá xa.
Đây là đoạn đường ngắn nhất dẫn đến nhà thờ. Điều nguy hiểm là phía trước khoảng hai km cũng có một chốt kiểm tra, và chắc chắn Nguyễn Anh không thể không thông báo cho các đồng nghiệp bên giao thông của ông ta chặn một chiếc Porsche trắng lại bằng mọi giá. Cố gắng tìm lại đoạn đường này trong trí nhớ, Jay bèn bẻ lái và cua vào một đoạn đường khác. Lúc này vẫn sớm, đường phố khá vắng vẻ. Từ phía xa, anh chỉ nhìn thấy một chiếc taxi đang đi ngược về phía mình. “Đến giờ đổi xe tiếp rồi”, anh thầm nghĩ.
Vẫn giữ nguyên tốc độ, Jay cho chiếc Porsche vừa ăn trộm được tiến sát đuôi của chiếc taxi. Anh mở cửa xe, đu lên nóc và mất khoảng hai giây để giữ cân bằng trong khi chiếc xe vẫn lao đi với tốc độ khá cao. Rồi đợi khi chiếc taxi ngang tầm với, anh lấy đà và nhảy sang nóc chiếc xe ấy. Khi người tài xế cảm thấy có vật gì đang chuyển động trên đầu mình thì Jay đã co chân đạp vỡ cửa kính ở hàng ghế dưới và nhẹ nhàng chui vào trong xe, ngồi gọn gàng sau ghế lái.
–Im lặng, tránh xa máy bộ đàm liên lạc với tổng đài và dừng xe lại.
Một cách bất đắc dĩ, Jay phải dùng đến khẩu súng của mình để đẩy người lái taxi xuống đường trước khi lái chiếc xe của anh ta đi tiếp.
…
Santos đổ một li rượu vào gốc lê trong vườn. Đã 6h27’, giờ khắc đối đầu mà hắn mong chờ đã sắp đến.
…
Jay đi vào phòng nguyện lớn của nhà thờ. Anh không hiểu tại sao Santos lại chọn nơi này làm đích đến. Hôm nay không phải chủ nhật, chưa có ai đến nhà thờ cầu nguyện hay xưng tội. Anh khoác thêm chiếc áo ngoài để che vết thương đang rỉ máu bên tay phải.
–Santos, tôi đến nơi rồi.
Sau đó khá lâu, từ chiếc điện thoại phát ra mệnh lệnh của Santos:
–Ra khu vườn phía sau nhà thờ.
…
Trung úy Nguyễn Anh giận dữ đá vào chiếc xe Porsche bị bỏ lại bên đường. Ông ta gọi điện về sở sau khi đã tản quân đi tìm kiếm xung quanh.
…
Một căn phòng nhỏ trên đỉnh của dãy cầu thang xoắn trôn ốc tọa lạc phía sau nhà thờ, nằm cách biệt hẳn với khu vườn lê rộng bằng nửa sân bóng đá. Những bức tường ốp đá granite tạo nên một không gian trang nghiêm nhưng ngột ngạt, hiền hòa mà tối tăm. Hai mươi chín bậc cầu thang khá dốc dẫn lên một căn phòng đã khóa kín bằng loại khóa dùng trong các tu viện thời xưa. Trước đây, căn phòng kín đáo này được nhà thờ dùng để lưu trữ các cuốn kinh quí và một số tài sản có được sau các đợt quyên góp. Bây giờ, nó đã trở thành một nhà tù. Phía bên trong, đằng sau lớp gỗ thiết mộc đao siêu cứng là bốn người đều đã lớn tuổi bị trói và treo lủng lẳng trên một thanh xà vắt ngang giữa nhà. Họ là ông bà Mạc Căn cùng hai vị linh mục, Cha Francisco Minh Đạo và Cha Pierre Trần. Sáng sớm hôm nay, một người Mỹ hung hãn đã xông vào chiếm giữ nhà thờ bằng một khẩu súng lục. Cùng lúc đó, Cha Pierre Trần đi đến nên hắn bắt luôn cả ông. Đồng bọn của hắn, một kẻ có thân hình nhỏ bé đã chụp thuốc mê khiến họ bất tỉnh đến sáng hôm nay. Khi tỉnh dậy, họ thấy cả ông bà Mạc Căn cũng bị trói bên cạnh. Thông điệp mà kẻ kia để lại rất rõ ràng.
“Mọi sự cố gắng trốn thoát của các người đều là ngu ngốc. Hãy dành chút thời gian cuối cùng để cầu chúc cho linh hồn con trai ngươi sớm siêu thoát.”
Ngay bên dưới sợi dây thừng đang treo lủng lẳng bốn con người là những quả bom. Cạnh đó nữa là những con dao găm có cán cắm ngập vào một cục sáp. Lưỡi dao sắc nhọn chĩa thẳng lên trời và đe dọa sẽ xuyên thủng bất cứ vật gì rơi xuống. Thêm một kíp mìn nữa được buộc vào đầu một sợi dây cước và vắt ngang chân chiếc giá cắm nến, đầu kia sợi dây được kẹp vào cánh cửa gỗ thiết mộc đao. Nếu có ai đó mở cửa, sợi dây sẽ tuột ra kéo theo kíp mìn đã rút chốt rơi xuống đất và…Mọi thứ được bố trí như những cái bẫy giết người công khai thời trung cổ.
Cha Francisco Minh Đạo chợt hiểu tình cảnh này có liên quan đến Huỳnh Nguyễn Thanh Phong và cái bí mật giả chết của cậu ta. Nếu như Hoàng Thái còn ở đây thì có lẽ mọi chuyện đã khác.
…
Sở cảnh sát Lạc Dương, 6h25’ sáng cùng ngày.
Phòng lưu trữ nhân dạng.
Nữ thanh tra Phương Diệp đã vào nghề hơn mười hai năm nhưng chưa bao giờ cô gặp phải tình huống như thế này. Việc phân tích mẫu máu mà đội điều tra gửi về từ hiện trường một vụ án đã dẫn đến một kết quả khó tin. Thậm chí cô còn nghi ngờ vào độ chính xác của máy móc, thứ mà trước đây cô từng đặt niềm tin tuyệt đối. Hay chỉ có những thế lực siêu nhiên mới đủ năng lực lí giải điều này.
Phương Diệp rời khỏi phòng lưu trữ nhân dạng với bản báo cáo hết sức phi lý trong tay. Cô lại đến bên máy tính, vào danh mục hồ sơ nhân khẩu huyện Lạc Dương và tìm tên Huỳnh Nguyễn Thanh Phong. Một lần nữa, máy tính lại thông báo về cái chết của Phong cách đây năm năm. Tự sát. Hiện đang an táng tại nghĩa trang huyện.
–Sẽ không bao giờ mình đặt niềm tin vào thần học. Phải có một sự lí giải khác. –Phương Diệp lẩm bẩm. Cô tin chắc trung úy Nguyễn Anh cũng không tin tưởng vào kết quả này. Máy móc cũng như con người, khi đã quá mệt mỏi thì cũng phải có lúc nhầm lẫn.
Cùng lúc ấy, thanh tra Trần Trọng Trí, đồng thời là giám đốc sở cảnh sát bước vào phòng điều tra trọng án của Phương Diệp. Vẻ mặt ông ta căng thẳng hơn thường ngày. Tự chọn ình một chỗ ngồi ở vị trí trung tâm, ông ta lên tiếng:
–Các bạn. –Trọng Trí nói. –Chúng ta có một vài vấn đề cần nói chuyện nghiêm túc với nhau.
–Chuyện gì vậy sếp? –một cảnh sát trung tuổi hỏi.
–Trước tiên, tôi muốn biết các bạn có đang điều tra một vụ án nào liên quan tới gia đình ông Huỳnh Mạc Căn không?
–Một vụ nổ bom. –Phương Diệp lên tiếng. –Một ngôi nhà bị đánh sập. Và tôi phát hiện ra một thông tin khá thú vị.
Giám đốc Trọng Trí nhìn nữ thanh tra ba mươi sáu tuổi với ánh mắt không lộ vẻ ngạc nhiên như thể ông ta đã biết trước câu trả lời và câu nói sau cùng của cô cũng chạm tới những gì mà ông ta định nói.
–Hãy quên chuyện đó đi.
Sau câu nói đó, cả phòng trọng án đồng loạt quay lại nhìn ông ta.
–Sếp bảo sao? –họ gần như đồng thanh.
–Tôi muốn các bạn dừng ngay công tác điều tra vụ án đó cùng chuỗi các vụ án liên quan nếu có trong sáng nay. Rút quân về và quên nó đi!
Một cảnh sát ngồi ở góc phòng hỏi:
–Tại sao chúng ta lại phải dừng việc điều tra lại, giám đốc? Đây là một vụ án nghiêm trọng, đã có một người bị chết và hai người mất tích rồi.
–Ai đang ở hiện trường điều tra? –giám đốc Trọng Trí hỏi lại với vẻ bực tức.
–Trung úy Nguyễn Anh.
–Vậy thì, cô Phương Diệp, việc khôn ngoan nhất lúc này là gọi Nguyễn Anh về. Ai trong số các bạn sẽ làm việc đó?
Không ai lên tiếng.
–Tôi đọc được sự nghi ngờ trong mắt các bạn. Nghề của chúng ta, lương tâm của chúng ta không cho phép chúng ta khoanh tay đứng nhìn những kẻ thủ ác lọt lưới. Nhưng sáng nay, mọi việc đã nằm ngoài tầm kiểm soát. Mọi người hiểu chứ?
–Tại sao lại thế? –Phương Diệp thắc mắc. –Rút quân về, để mặc một ngôi nhà bị bom đánh sập, hai người bị bắn chết trên giường ngủ của họ vào sáng sớm. Chúng tôi sẽ không làm những việc kì quặc đó, rất tiếc thưa giám đốc, nếu ngài không đưa ra một lí do hợp tình hợp lí.
Giám đốc Trọng Trí không hài lòng với thái độ ương ngạnh của cấp dưới, nhưng ông ta cũng hiểu rằng họ không hề sai.
–Thôi được rồi, tôi sẽ nói. Nhưng trước khi nói, tôi muốn tất cả những ai đang có mặt ở đây lấy danh dự nghề nghiệp ra để thề rằng sẽ giữ bí mật cho những gì mình sắp nghe được. Tôi sẽ sa thải bất cứ ai nếu tôi biết kẻ đó nói ra bí mật này với vợ con mình, thậm chí là với một tên bồi bàn vô hại nào đó trong lúc say rượu.
Cả phòng im lặng và gật đầu.
–Tôi vừa nhận được điện thoại của một nhân vật, phó chủ tịch TẬP ĐOÀN.
Câu nói cuối cùng của giám đốc có ảnh hưởng nhất định đối với một số người trong phòng. Phương Diệp chợt nhớ lại câu chuyện mà cha cô, cựu giám đốc cảnh sát tỉnh Lâm Đồng, đã kể lại khi cô còn là một đứa trẻ lên mười.
“Tồn tại như một huyền thoại, đó là Security Alliance, liên minh an ninh đạt tới quyền lực mà không một quốc gia nào có thể kiểm soát hay khống chế. SA hoạt động theo những văn bản luật mà loài người đã đặt ra và bất cứ quốc gia nào cũng đang duy trì, những chuẩn mực đạo đức chung nhất mà nhân loại công nhận. Tồn tại như không tồn tại, tổ chức này luôn khiến người ta nghi ngờ về sự có mặt của nó. Nhưng những thanh tra cảnh sát cương trực, những nhà lãnh đạo các ban ngành, những chính trị gia có vai vế trong chính phủ các nước đều biết rất rõ ràng rằng SA là có thật.
Phương Diệp, con gái ta, rồi sẽ có một ngày con được làm việc với một nhân viên SA nào đó, như ngày trước ta đã từng có vinh hạnh. Chúng ta vẫn quen gọi SA là TẬP ĐOÀN, một từ lóng mà giới trong nghề hay dùng để che mắt mọi người.”
Một dòng thác kí ức ào ạt dội về trong tâm khảm của Phương Diệp. Liệu SA có phải TẬP ĐOÀN mà giám đốc Trọng Trí vừa nhắc tới?
–Ngài đang đùa sao? –người cảnh sát trung tuổi lại lên tiếng. –Một tập đoàn thì có liên quan gì tới chúng ta?
–Ngược lại, chúng ta chịu ảnh hưởng rất nhiều từ nó. Đã bao giờ các bạn nghe thấy TẬP ĐOÀN an ninh SA chưa?
Phương Diệp nhìn giám đốc Trọng Trí, những gì ông ta đang nói cũng chính là những gì cảnh sát trưởng Phương Vĩnh đã nói với con gái mình hai mươi sáu năm về trước.
“Thân thế của SA chúng tôi cần được tiết lộ cho cấp dưới của các ông, nhưng chỉ là một số lượng thông tin vừa đủ để thuyết phục họ.”
–SA là một tổ chức an ninh lớn, hoạt động ở cả Việt Nam của chúng ta. Thật ra các bạn không biết đến nó như biết đến Interpol nhưng tôi xin cam đoan là nó có thật và hoạt động thì về cơ bản không khác Interpol là mấy. Chỉ có điều họ là những đặc vụ chìm. Những vụ án hôm nay có liên tới một nhân viên của TẬP ĐOÀN và một tên tội phạm nguy hiểm mà đích thân TẬP ĐOÀN đang truy đuổi. Anh ta sẽ giải quyết vụ án này. Công việc của chúng ta là ngồi yên đây và không can thiệp vào chuyện riêng của họ.
–Đó có phải là Huỳnh Nguyễn Thanh Phong? –Phương Diệp nghĩ rằng mình nên nhờ giám đốc Trọng Trí giải đáp thắc mắc mà từ nãy tới giờ cứ canh cánh trong lòng cô.
–Tôi sẽ không thừa nhận hay phủ nhận điều gì. Còn bây giờ, hãy gọi Nguyễn Anh về sau khi các bạn đã có lí do thỏa đáng.
…
Jay vượt qua nhà nguyện vắng người, qua những bậc tam cấp để đế khu vườn lê. Cũng như với khuôn viên nhà Lâm Vũ, anh đã quá quen với kiến trúc nhà thờ. Hồi lão Mạc Căn còn chưa nát rượu và nghiện ngập, chủ nhật nào anh cũng theo mẹ đến nhà thờ cầu nguyện. Nhưng đó chỉ còn là quá khứ.
Những cây lê đã hiện ra với tán lá tươi mát che rợp cả một khoảng sân rộng, cho dù bây giờ trời chưa có nắng. Phía dưới gốc cây, Cha Francisco Minh Đạo từng cho đặt khá nhiều bàn ghế để mọi người có thể ngồi đây thưởng thức phong vị thiên nhiên trong những ngày hè nóng nực. Jay tiến dần vào bên trong. Một bóng người ngồi ung dung ở phía xa với một chai rượu bên cạnh.
–Chào bạn cũ. –Santos lên tiếng. –Lời mời này có bị hiểu nhầm thành một lời đề nghị khiếm nhã không?
Lúc này, Jay đã tiến lại gần để nhìn kĩ Santos, hắn có vẻ hốc hác hơn nhưng vẫn gian ngoan xảo quyệt như ngày nào.
–Ông muốn gì, Santos?
–Tao muốn chúng ta đối mặt với nhau như hai thằng đàn ông.
–Vậy thì những người Việt Nam kia, họ vô tội…
Santos quắc mắt cắt ngang lời anh nói:
–Mày muốn tao thả chúng sao? Mày muốn tao để cho chúng yên sau tất cả những gì mà mày và cái tổ chức của mày đã làm hả? Bỏ súng ra.
Tiếng rít của Santos lanh lảnh như tiếng một loài dã thú. Jay biết cân nhắc tình thế của mình hiện nay. Anh hạ khẩu súng trong tay xuống đất rồi đá nó ra xa mà không đợi Santos phải nhắc. Hắn nhìn anh, mỉm cười hài lòng:
–Tốt lắm, mày ngoan như một con chó. Tao sẽ ày phần thưởng xứng đáng. Mày biết không, từ trước tới nay đi nộp mạng chưa bao giờ được xem là một hành động dũng cảm và khôn ngoan.
Santos nâng khẩu súng lên, cặp mắt ti hí của hắn nhằm thẳng đầu Jay.
Jay loạng choạng trên đất, ôm bắp đùi đẫm máu. Santos đã hạ tầm bắn xuống. Hắn khoái chơi mèo vờn chuột.
–Phát súng này là lời ngợi khen dành cho vai gián điệp của mày. Tao thật ngu ngốc khi nghĩ rằng một tên tù Puente Granda thì sẽ không bao giờ cộng tác với SA. Đứng dậy nào Cole, mày chưa chết nhanh như thế đâu, tin tao đi!
Jay cảm thấy như có ai đó cầm cưa cưa chân mình đi. Đùi trái anh bỏng rát, nhức nhối.
Mọi người bị hắn giam ở gần đây. Mình đã đến đây, mình sẽ làm mọi việc để cứu họ
.
Nén cơn đau, Jay đứng dậy. Hai vết thương này chưa đủ hạ gục anh. Nếu tìm được ình một lí do để sống, bạn sẽ không thể chết dễ dàng.
–Santos, hãy lấy mạng tôi nếu ông cần. Đến Lạc Dương lần này, dù gì thì tôi cũng là một kẻ đã chết. Nhưng nếu ông sát hại cha mẹ tôi, không chỉ SA mà cả cảnh sát Việt Nam sẽ không để ông yên đâu.
–Mày đang khuyên tao? –Santos lắc đầu. –Nói ày biết, tổ chức SA của chúng mày sẽ không tha cho tao. Cũng như mày, chúng sẽ theo đuổi tao đến cùng. Chi bằng chúng ta cùng kết thúc luôn bây giờ. Thanh toán sòng phẳng, mày có dám không Rolland?
Sòng phẳng ư? Thế nào là sòng phẳng?
–Sao? –Santos nhắc lại. –Mày sợ rồi à?
Santos hét to và lại nâng khẩu súng lên. Lần này hắn nhắm tới cánh tay. Một cơn đau thấu xương như đang tháo dần khớp bả vai của Jay.
–Tôi dám.
Anh đứng thẳng người, nhìn Santos, dõng dạc nói, không chớp mắt.
–Tốt lắm, tao biết mày sẽ nhận lời. Hãy dùng mạng mày để đổi lấy kho hàng của tao. Biết đâu cái chết của mày sẽ khơi dậy lòng nhân từ vốn có trong tao, và tao sẽ tha mạng cho bốn đứa người Việt Nam kia. Xét cho cùng, tao cũng chẳng thù oán gì với chúng nó.
–Bốn người? –Jay ngạc nhiên. Anh tưởng hắn chỉ giam cha mẹ mình cùng Cha Francisco Minh Đạo.
–Hai người thân của mày và hai linh mục. Có gì ngạc nhiên à?
Nói rồi, hắn ra hiệu cho anh tiến lại gần mình. Một kẻ đang có súng trong tay còn một người không có gì. Santos, mày còn sợ gì nữa? Người sắp chạm tới chiến thắng là mày mà.
–Mày không hối hận thật ư ?
–Tôi đã nói với ông rồi. Tôi đã chết một lần, thêm một lần nữa cũng không sao. Chỉ mong ông không hại những người vô tội trong kia.
–Dũng cảm đấy. Tao thích vậy.
Hắn rót cho anh một li rượu rồi lùi ra xa.
–Vinho Verde của mày đấy. –hắn nói. –tao sẽ tiễn mày lên đường.
Jay biết rằng Santos không bao giờ cho anh một li rượu mà không hào phóng thêm vào đó chút kali cyanua. Tuy nhiên, anh vẫn nâng lí rượu lên.
–Tôi sẽ thỏa mãn khát vọng trả thù của ông, hi vọng ông cũng thực hiện lời hứa của mình.
Santos gật đầu, hai mắt hắn sáng lên. Mày mất trí rồi à, Cole Walton?
Bất thình lình, Jay bóp nát li rượu trong tay. Anh nắm lấy những mảnh thủy tinh vỡ và phóng chúng về phía Santos. Sau đó chưa tới một giây, anh lao về phía hắn, né hai phát súng của hắn trước khi xoay người đá tung khẩu súng lên cao. Như một con chó điên bị người ta đuổi đánh, Santos vội vã vồ lấy khẩu súng đang rơi. Nhưng một cú đá của Jay khiến hắn choáng váng thêm lần nữa. Khi hắn định thần lại thì Jay đã tung người lên không trung để chộp lấy khẩu súng.
–Lần đầu biết mặt nhau hay sao? –anh dí họng súng vào cằm hắn. –Nói mau, ông giam giữ cha mẹ tôi ở đâu?
…
Vẻ đắc ý trên mặt Santos vụt tắt. Hắn gườm gườm nhìn Jay.
–Nếu giết tao, mày sẽ giết luôn gia đình mày. Mày không muốn trở thành một kẻ tội đồ chứ, Walton?
–Đừng uy hiếp tôi.
–Chính mày đang làm khó mày, không phải tao. Đáng lẽ tao đã định nương tay, nhưng sự phản trắc của mày buộc tao phải suy nghĩ lại. Bắn tao đi! Nào, bắn đi!
Jay vẫn nắm chắc khẩu súng, anh không do dự.
–Tôi hỏi lại lần cuối, ông giam họ ở đâu?
Santos nhếch mép.
–Cả tao và mày đều biết đây không phải giờ phút để kết thúc mọi chuyện.
–Santos, ngay từ đầu ông đã là một kẻ thất bại. –Jay càng gí sát khẩu súng vào cằm hắn hơn. –Lòng tham và những âm mưu đã khiến ông trở lên mù quáng.
–Ngược lại, nó khiến tao trở lên tỉnh táo hơn. Nó giúp tao nhận rõ kẻ thù của mình là ai.
–Điên rồ!
–Mày có biết mày đã quên mất ai không, Walton?
Sau câu nói của Santos, Jay cảm thấy có một sự thay đổi. Một họng súng khác đang uy hiếp anh. Dù không cần quay lại, mùi nước hoa Lancome cũng đủ cho anh câu trả lời.
Phía sau lưng Jay, Harenna đang nhìn anh với ánh mắt gần như mỉm cười.
…
Bây giờ, Jay đang bị kẹp giữa hai cha con Santos. Ba người họ thận trọng quan sát, dò xét nhau. Nếu một người hành động, chắc chắn sẽ gây ra những phản ứng dây chuyền.
–Bỏ súng xuống, tôi không muốn nhắc lại lần thứ hai đâu, Cole Rolland Walton.
–Cảm ơn vì đã nhớ đầy đủ tên họ của tôi.
Nhưng Jay vẫn không buông súng ra, ngược lại anh càng quyết tâm không buông tha Santos hơn bằng việc càng ngày càng ép chặt súng vào họng hắn. Liếc nhìn Harenna và cảm nhận được sát khí của cô ta đằng sau lưng, anh bình tĩnh nói:
–Vậy là tỉ số đã được cân bằng. Tôi là con tin nhưng tôi cũng đang có một con tin giá trị trong tay. Chúng ta làm một cuộc thương lượng nhỏ được không?
Sự xuất hiện của Harenna khiến Santos lấy lại vẻ ngạo nghễ ban đầu. Hắn tỏ vẻ coi thường cái chết.
–Mày không đủ tư cách đòi thương lượng. –hắn nói. –Bắn tao đi và cho gia đình mày cùng hai thằng linh mục nổ tung nếu mày muốn. Lợi thế đang nghiêng về phía tao vì tính mạng mày và cả bốn đứa kia đều nằm trong tay con gái tao, trong khi mày chỉ nắm giữ được sinh mạng của tao. Đến một đứa trẻ cũng biết so sánh giữa một và năm, phải không?
Không quá khó để Jay nhận ra sự mâu thuẫn trong lời nói của Santos. Lúc thì hắn thách anh bắn mình, lúc lại muốn anh cân nhắc mà tha mạng cho hắn. Sự mâu thuẫn này, rốt cuộc là vì đâu?
–Walton, anh hãy nhìn cho kĩ đây. – Harenna giơ một vật nhỏ giống chiếc điều khiển vô tuyến lên. –Tính mạng những người thân của anh đang nằm trong tay tôi. Nếu tôi ấn nút, tất cả bọn họ sẽ cùng chết.
Jay hiểu đó là cái cách mà Santos đã dùng để đánh sập ngôi nhà của anh.
…
–Nếu tôi ấn nút, tất cả bọn họ sẽ cùng chết.
Jay nhìn chăm chăm vào thiết bị kích nổ trên tay Harenna. Anh quên rằng Santos đã bắt đầu học tập ông bạn Brocment của hắn về khoản làm bạn với bom mìn. Hắn thích dành cho người ta những cái chết đau đớn nhất.
–Nếu cô ấn nút, ông ta sẽ chết.
Jay đặt sẵn ngón tay nơi cò súng.
Harenna cũng không chịu hạ súng xuống.
Không ai trong số họ ra tay.
–Anh đang dọa tôi?
–Vì cô không dọa tôi. Đây là lúc chúng ta chỉ nói chuyện với nhau bằng sự thật.
–Hay lắm! –Santos lên tiếng, hắn đã phải im lặng từ nãy tới giờ. –Con hãy cho anh bạn của chúng ta hiểu rằng sự thật có giá trị như thế nào vào lúc này đi!
Harenna mỉm cười. Cô ta biết thời điểm đã đến.
–Một vụ thương lượng nghiêm túc. Walton, anh không có sự lựa chọn nào tốt hơn đâu. Tôi trao cho anh điều khiển. Đổi lại, anh phải trả lời những câu hỏi của tôi bằng cái sự thật mà anh vừa nhắc tới.
–Dễ cho tôi thế ư?
–Anh không tin cũng không sao.
–Các người dồn tôi vào tình thế này để tôi phải cung cấp thông tin về tổ chức cho các người?
Lúc này, Jay chỉ muốn bóp cò. Nhưng anh biết Harenna không dọa suông. Lâm Vũ đã chết, đó là sự thật.
Santos quay lại nhìn Jay với ánh mắt gần như vô cảm.
–Lời hứa danh dự dành ày đấy, Walton.
Bảo vệ bí mật là nguyên tắc hàng đầu của SA. Jay biết mình sẽ vi phạm nghiêm trọng nguyên tắc này nếu chấp nhận thỏa thuận.
Hình ảnh người mẹ hiện lên trong anh, bên cạnh bà là quả bom đang đếm đến những giây cuối cùng.
Cha, con đã thông cảm cho cha. Mong cha chấp nhận sự ra đi của đứa con bất hiếu này.
Hai vị linh mục đáng kính, mình tin một người trong số họ là Cha Francisco Minh Đạo.
TẬP ĐOÀN.
Và gia đình.
–Tôi chấp nhận luật chơi –anh đáp– Nhưng lấy gì đảm bảo rằng hai ngươi sẽ thả họ ra trong khi cả ba chúng ta đều ở đây?
Santos cân nhắc.
–Tao cũng không có cơ sở để khẳng định những gì mày nói là hoàn toàn chính xác. –hắn chậm rãi nói. –Cũng như mày không tin tao sẽ thả chúng ra. Cả hai ta đều không có sự đảm bảo cho những gì mình mong muốn. Vì vậy, hãy đặt cược vào nhau bằng lòng tin.
–Ông thừa hiểu lòng tin là thứ không tồn tại giữa chúng ta. –Jay vẫn nắm chắc khẩu súng trong tay. –Giữa hai chiến tuyến không có sự tồn tại của lòng tin. Nói thẳng ra, hãy đặt cược vào nhau bằng lợi ích của chính mình.
Santos liếc nhìn đồng hồ trên tay Jay, tâm trí hắn chìm sâu trong những toan tính. Hắn biết mình vẫn còn thời gian.
–Khá lắm, rất thẳng thắn! Tao sẽ ày thứ mày muốn để đổi lấy thứ tao cần.
–Trả lời câu thứ nhất, cô ta phải đưa cho tôi thiết bị kích nổ. Đến câu thứ hai, các người phải nói nơi giam giữ cha mẹ tôi cùng hai linh mục. Chúng ta sẽ thỏa thuận tiếp ở các câu sau.
Santos gật đầu đồng ý.
–Nhưng tao phải có năm phút để kiểm tra lại câu trả lời của mày. Trụ sở SA nằm ở đâu?
Jay biết hắn sẽ hỏi điều này. Anh không vội trả lời ngay. Nhìn chiếc đồng hồ của mình và chờ đợi.
–Sao? Hối hận rồi à?
Jay biết Santos không hiểu cảm giác của anh lúc này. Một lúc sau, anh nói:
–Ở Los Angeles.
–Tao không mù. Mày có biết qui mô trụ sở CIA ở Langley không?
–Đó là lí do vì sao tôi sống ở Los Angeles. Đó chỉ là một tòa nhà điều khiển, một trung tâm phát đi các mệnh lệnh cho tất cả các phân bộ ở mọi nơi. Nói cho dễ hiểu, đó là một khu Văn phòng chỉ huy. Còn cơ sở khác thì ở quốc gia nào cũng có.
Dường như Santos đã quên mất tình trạng hiện giờ của mình, hắn quát:
–Tao cần một cái tên cụ thể, đồ ngu ạ.
Cole không nói gì, anh nghĩ đến Weiburgharm Hotel, một cái tên không nổi tiếng nhưng cũng đủ để mọi người biết đến. Jay nhìn thấy có một chiếc laptop nối mạng trực tiếp đang ghi hình cuộc nói chuyện này và kết nối tới một nơi nào đó. Anh đã hiểu có một tổ chức giấu mặt muốn mua thông tin này từ Santos. Vì thế, rất có thể chúng đã thanh toán cho hắn một khoản thù lao bằng cách chuyển khoản trong ngân hàng Thụy Sĩ.
–Không có nhiều thời gian đâu, Cole Walton. À không, phải gọi là Huỳnh Nguyễn Thanh Phong mới đúng.
Câu nói của Harenna có một mục đích gợi nhắc nhất định khi nói tới gia đình anh. Nhưng ngay khi vừa dứt lời, cô ta liền cảm thấy một hơi nóng phả vào gáy mình. Một giọng nói cất lên sau lưng cô ta, lạnh lùng, dứt khoát:
–Cô còn thiếu một cái tên, cô Benler ạ.
Jay nhận ra đó là Licohn Brown.