Dương Thúy Lan mỉa mai: "Ý tôi là cái ấy của nó không được, hiểu chưa? Thế này là đẩy Khương Đình vào hố lửa đó, bảo sao không gả Khương Du đi, hóa ra là có ý đồ cả.
"
Vương Mỹ Lệ tức giận định mở miệng thì thấy bóng dáng Khương Đình.
Khương Đình vốn hiền lành ít nói, lúc này cũng không nhịn được nữa lao đến túm tóc Dương Thúy Lan.
"Bác gái ghen tị tôi lấy chồng thành phố nên cố ý bôi nhọ chồng sắp cưới của tôi phải không? Coi chừng tôi xé rách mồm bác đó!"
Phó Hướng Dương là một người đàn ông tốt, sao có thể để bọn họ sỉ nhục chứ!
Khương Đình không nương tay, tát tới tấp vào mặt Dương Thúy Lan.
Màn kịch bất ngờ này khiến ai nấy đều há hốc mồm kinh ngạc.
Trời ơi tin được không, Khương Đình dám thượng cẳng chân hạ cẳng tay kìa!
“Ôi trời ơi, Vương Mỹ Lệ! Còn đứng đực ra đấy làm gì, mau lôi con bé nhà chị ra nhanh, mặt bác gái nó sắp bị nó đánh sưng như bánh bao rồi!”
Lúc này Vương Mỹ Lệ mới sực nhớ ra là phải can ngăn Khương Đình, tức đến nghẹn lời: “Con bé này, con đang làm cái trò gì thế hả!”
Cãi nhau thì cãi nhau, sao lại động tay động chân như phường bán thịt thế kia.
Khương Đình mặt mày hầm hầm, hai gò má đỏ bừng bừng vì tức giận.
“Bà ta dám xúc phạm chồng con, không thể bỏ qua được!”
Một bà cô bên cạnh nghe xong liền lắc đầu ngao ngán.
“Trời đất, đã xem mắt đâu mà chồng với chả.
”
“Bác gái con cũng có nói gì đâu, con kích động như vậy làm gì?”
“Chưa gì đã đánh cả người lớn rồi, bây giờ còn chưa gả lên thành phố, nếu gả thật chẳng phải lên nóc nhà ngồi luôn à?”
Vương Mỹ Lệ tức đến mức chỉ muốn tát con gái một cái cho tỉnh ngộ, đúng là thứ không nên thân.
Miệng mồm Dương Thúy Lan lúc nào mà chẳng chua ngoa, sau này Khương Đình lấy chồng, chắc chắn bà ta lại ghen tị đến phát điên cho mà xem!
Bà lôi mạnh Khương Đình, quát: “Mau xin lỗi bác gái con ngay!”
Khương Đình cứng đầu cứng cổ không nói lời nào: “Bà ta nói xấu trước, con không xin lỗi.
”
Dương Thúy Lan nghe vậy càng thêm tức giận, gào lên: “Tao nói xấu cái gì? Người thành phố, vợ chồng công nhân viên chức, điều kiện tốt như vậy gái phố xếp hàng dài theo đuổi.
Nó không thèm lại chạy ra nông thôn tìm một con bé nhà quê như mày, chắc chắn là người nó có vấn đề!”
“Bà còn dám nói nữa hả!” Khương Đình như con thú hoang bị chọc giận, định lao vào cho bà ta một trận nhưng bị Vương Mỹ Lệ ngăn lại.
Vương Mỹ Lệ đánh bốp bốp vào người con gái: “Mày còn dám đánh? Muốn chết hả con?”
Dương Thúy Lan bị đánh đau, hung hăng nhổ một bãi nước bọt xuống đất: “Thứ mất dạy! Ngày thường tỏ vẻ ngoan ngoãn, ai ngờ là con chó cắn càn! Tao xem mày đắc ý được bao lâu!”
Nói rồi bà ta tức tối bỏ đi, miệng không ngừng xuýt xoa vì đau.
Khương Du từ nhà Vương Vân San về, trên đường gặp Dương Thúy Lan mặt mày hầm hầm mới biết Khương Đình đánh người.
Cô vội vàng chạy về nhà, vừa lúc nghe thấy Vương Mỹ Lệ đang giáo huấn con gái.
“Con bé này chẳng để người ta bớt lo tí nào! Chuyện này mà đến tai nhà chồng tương lai, họ hủy hôn thì sao?”
“Tao cảnh cáo mày, nếu làm hỏng chuyện hại em trai mày mất cơ hội vào thành phố làm công nhân thì tao lột da mày ra!”
“Đã không làm được gì nên hồn thì nhường cơ hội cho chị mày đi!”
Khương Đình lập tức phản bác: “Con muốn gả! Chuyện này chắc chắn là do Khương Du giở trò, là chị nói xấu chồng con với bác gái, chị rõ ràng là ghen tị với con!”