Đường Lăng tự mình bình tĩnh một lát, vẫn bịt kín ánh mắt Trình Bảo Nguyên như cũ, vừa mở miệng lại muốn chất vấn: "Anh trước đây có gọi điện thoại cho em, vì sao em đều không bắt máy?"
"Anh gọi cho tôi? Chuyện khi nào?" Trình Bảo Nguyên kinh ngạc hỏi.
"Trong hai năm trước anh đều luôn gọi, em có lúc không bắt, có lúc bắt máy rồi lại không nói lời nào.
Em là cố ý không để ý tới anh có đúng không?"
"Kỳ lạ thật, tôi căn bản không nhận được bất kì cuộc điện thoại nào...!Anh xác định là anh gọi đúng số của tôi sao?"
"Đương nhiên! 137XXXXXXXX, số của em, hừ, anh đều đã thuộc nằm lòng." Đường Lăng thanh âm kiêu ngạo.
Trình Bảo Nguyên mí mắt giựt giựt, nhỏ giọng mắng: "Đồ ngốc."
"Bộ anh nhớ sai hay sao? Em lại dám mắng anh đồ ngốc!" Đường Lăng cả giận nói.
"Anh đương nhiên là đồ ngốc, số di động của tôi đã đổi từ lâu rồi, anh cứ gọi số cũ thì làm sao có thể tìm được tôi?"
"Hả...!Đổi? Thế nào lại đổi?" Đường Lăng ngốc ngốc hỏi.
Trình Bảo Nguyên đánh rớt cái tay của Đường Lăng đang trên người mình, nhìn thẳng vào Đường Lăng nói: " Sau khi tốt nghiệp máy của tôi có bị mất một lần, lúc nhận lại được thì luôn luôn bị mấy cuộc gọi cùng tin nhắn vớ vẩn quấy rầy, sau đó thì hết tiền, nên tôi dứt khoát liền đổi số khác."
"Em đổi số ? Vậy Đường Ninh thế nào không nói với anh một tiếng?" Đường Lăng cả kinh.
"Vì sao Đường Ninh phải nói với anh?"
"Anh nhờ thằng nhóc này coi chừng em dùm anh, kết quả thằng quỷ này mỗi lần hồi âm đều nói em hết thảy đều khỏe mạnh...!Thời gian anh không có ở đây, Đường Ninh không có chăm sóc tốt cho em sao?"
"Tôi cần hắn chăm sóc làm gì? Hai người cũng không quen."
"..." Đường Lăng ngẩn người, tiếp theo tức giận đến nghiến răng, nhỏ giọng nói, "Mẹ.
Thằng quỷ chết tiệt, lại dám ăn bớt ăn xén đồ của tao! Khó trách lần này trở về hỏi nó, em thế nào, ở đâu, nó vẫn luôn ấp ấp úng úng đánh trống lảng! Còn mẹ nó dám gạt anh nói anh chờ khi họp lớp em xuất hiện sẽ cho anh một món quà bất ngờ! Đệch, nó căn bản là tìm không được em!"
Trình Bảo Nguyên không còn lời nào để nói.
Đường Lăng mắng Đường Ninh xong, lại quay ngược trách cứ Trình Bảo Nguyên: "Dù cho Đường Ninh không biết rõ tình trạng của em, nhưng em đổi số rồi cũng phải chủ động nói cho anh biết chứ?"
Trình Bảo Nguyên vô tội nói: "Tôi cũng đâu biết phương thức liên lạc với anh, làm sao nói cho anh được?"
"Chẳng phải em có add QQ của anh sao?" Đường Lăng kỳ quái hỏi.
"QQ tôi từng bị hack một lần, sau khi tìm trở về, bạn bè ở bên trong đều bị xóa hết, nhóm cũng đều ra.
Sau đó lại bị lấy thêm một lần nữa, nên tôi cũng liền dứt khoát lập một cái mới..."
"Vậy em vẫn có thể add anh một lần nữa a."
"...È, tôi không nhớ số QQ của anh."
"97XXXX, tổng cộng có sáu con số mà em cũng không nhớ?" Đường Lăng kinh ngạc rống lớn, "232XXXXXXXX, số QQ của em những mười một số kia kìa!"
"211XXXXXXX.
Hiện tại có mười số à." Trình Bảo Nguyên lúng túng bổ sung.
"..." Đường Lăng sa sầm mặt.
Trình Bảo Nguyên cười gượng.
"Vậy còn có email, cái này em nhất định nhớ đúng không?" Đường Lăng hỏi.
"Email không biết thế nào lại bị virut, mỗi lần mở ra đều nhận được một đống thư rác, tôi cũng...!cũng một lần nữa lập một cái mới ...!Địa chỉ mail của anh tôi cũng không nhớ kỹ." Trình Bảo Nguyên nhỏ giọng bổ sung.
"Cho nên nói cho cùng, đều là lỗi tại em!" Đường Lăng bi thương lên án.
"Đợi đã..." Trình Bảo Nguyên sửng sốt, chuyện gì xảy ra? Rõ ràng chính Đường Lăng là người trước tiên không từ mà biệt, nói đi nói lại thế nào đều biến thành là lỗi của mình rồi?
Đường Lăng bức xúc nói:
"Còn chờ gì nữa! Em cắt đứt mọi phương thức liên lạc với anh không nói, còn sau lưng anh này nọ! Em em em...uổng công em ban đầu theo đuổi anh hơn một năm! Anh thấy em làm người thành thật mới chấp nhận em! Còn tưởng rằng em thật sự như thế yêu anh! Kết quả còn không phải nói chờ anh hay sao, ngoảnh đầu một cái anh không bên cạnh em, em nhịn không được vắng vẻ liền đi tìm thằng đàn ông khác!"
"...!Tôi lúc nào theo đuổi anh hơn một năm?" Trình Bảo Nguyên đầu đầy hắc tuyến.
Đường Lăng như không nghe thấy, tiếp tục kể khổ: "...!Trong khoảng thời gian ở nước ngoài anh mỗi ngày đều nghĩ tới em, gọi điện thoại cho em, gửi thư, gửi email.
Nếu như không phải ba anh lấy đi hộ chiếu không cho anh đi, anh đã sớm quay về tìm em rồi.
Nhưng còn em thì sao, nhìn xem em đã làm cái gì rồi...!Em cái đồ phong lưu, cái đồ đàn ông bạc tình!" ( ( ̄- ̄) đây là lời của một thằng công hay thụ vậy?)
Đường Lăng tức giận cực kỳ, cúi đầu trái trái phải phải nhìn chằm chằm Trình Bảo Nguyên nửa ngày, cuối cùng như phát tiết mà ngặm lấy môi Trình Bảo Nguyên .
"Ưm -- chậm một chút...!ưm, đừng vội, nhẹ chút...!Ưm..."
"Câm miệng!"
Trình Bảo Nguyên nhắm mắt lại, hưởng thụ mùi vị của nụ hôn sau khoảng cách hơn năm năm xa nhau.
Đường Lăng ngay từ đầu động tác thô lỗ, nhưng sau khi hôn, liền lại ôn nhu xuống.
Trình Bảo Nguyên nâng tay vuốt ve khuôn mặt Đường Lăng, đem ngón tay cắm vào mái tóc vào Đường Lăng, hai người thỉnh thoảng đối diện, thay đổi từng góc độ hôn môi.
(Tóc bạn Lăng là húi cua nhé!)
"Chân còn đau không?" Đường Lăng thấp giọng hỏi.
"Chắc là còn."
"Anh đây có thể làm một lần không?" Đường Lăng hỏi, mặt lại hơi hơi đỏ lên.
Trình Bảo Nguyên bụng rõ ràng bị một vật cứng chĩa trúng, cậu dùng tay sờ sờ vào hạ bộ của Đường Lăng, dẫn đến một tiếng hít sâu, lúc này mới cười nói: "Không được nha."
"Em nói cái gì!" Đường Lăng giận.
"Anh còn chưa cùng tôi giải thích rõ ràng chuyện ban đầu anh vì cái gì đột nhiên xuất ngoại, còn nhiều năm như vậy đều không trở về a."
"A, chuyện này..." Đường Lăng vừa nghe, thân thể lập tức liền mềm xuống, mặt ủ mày chau bò lên trên người Trình Bảo Nguyên, có chút quấy rối, ủy khuất nói "Chuyện này, không nói có được không..."
"Không được." Trình Bảo Nguyên thái độ kiên quyết.
"Được rồi, là như vậy, " Đường Lăng do dự chốc lát, không quá tình nguyện kể "Ban đầu anh tìm ông chú nhờ ổng giúp đỡ em, kết quả ổng nói chuyện điện thoại với anh xong, hiểu rõ mọi chuyện rõ ràng quay đầu liền đem chuyện này nói cho ba anh.
Ba anh lập tức đem anh kêu về nhà, lại điều tra chuyện những tấm ảnh kia, sau đó rốt cục ổng cũng biết anh với em ở chung với nhau."
Trình Bảo Nguyên tâm lý căng thẳng, cũng đoán được một chút tình huống sau đó, ắt hẳn là do ba Đường ngăn cản cậu cùng Đường Lăng gặp mặt.
"Thái độ của ba anh thế nào?"
Đường Lăng đem đầu chôn ở bên cổ Trình Bảo Nguyên, chà chà, buồn bã đáp: "Sau khi anh trở về ba liền hỏi anh
"Đường Lăng, chuyện này là sao, mày cùng thằng nhóc Trình Bảo Nguyên là quan hệ gì?'..."
Trình Bảo Nguyên như cổ vũ mà sờ sờ tóc Đường Lăng.
Đường Lăng thanh giả giọng theo rất giống, Trình Bảo Nguyên hoàn toàn có thể tưởng tượng ra tình cảnh Ba Đường lúc đó nghiêm khắc răn dạy con trai như thế nào.
Đường Lăng nói tiếp:
"Lúc đó anh trả lời là 'Chẳng có việc gì cả, cậu ấy là bạn gái của con.'.
Ba anh giống như thật tức giận, hỏi 'Đường Lăng, mày là đồng tính luyến ái?',anh đáp lại 'Con không phải'.
Ba anh lại hỏi ' Vậy sao mày lại ở cùng một chỗ với một thằng con trai hả? ', anh tiếp tục trả lời ' Cậu ấy rõ ràng mặc vào nữ trang, thế thì làm sao có thể tính là con ở cùng với con trai chứ '.
Ba anh lại hỏi 'Mày thích nó', anh nói' Đúng vậy, cậu ấy cũng đặc biệt thích con '.
Ba anh đột nhiên lại nổi giận, chỉ vào mặt anh mắng ' Đường Lăng, mày càng lớn cư nhiên càng không lo học hành, dám đi thích đàn ông! ', anh cũng nổi giận, liền nói với ba anh 'Con căn bản không thích đàn ông, con chỉ thích Trình Bảo Nguyên! '.
Sau đó ba anh liền đem anh nhốt lại , không cho anh ra khỏi cửa..."
"..."
"Con người này quả thật đúng là không nói lý mà!" Đường Lăng căm giận nói, thuận tiện cắn nhẹ lên cổ Trình Bảo Nguyên một ngụm.
(Bạn mới là người không nói lý đó bạn trẻ (*¯︶¯*)
Trình Bảo Nguyên dở khóc dở cười.
Sau khi cậu nghe xong đoạn đầu, đặc biệt là khi nghe được Đường Lăng chính miệng thuật lại là hắn thích cậu, quả thực là cảm khái vạn thiên.
Về phương diện là cậu nếu nghe được Đường Lăng tại trước mặt ba hắn cũng dám nói thẳng như vậy, tâm cậu thật sự cảm thấy rất ngọt ngào, nhưng về một phương diện khác, lấy lập trường của cậu, cậu rõ ràng nên đứng về phía Đường Lăng, nhưng không hiểu tại sao, khi nghe hắn nói xong, cậu đột nhiên có chút đồng tình với ba Đường.
Cậu cảm thấy chính mình hoàn toàn có thể tưởng tượng được tâm tình cùng cảm tưởng của ba Đường lúc đó, điều này làm cho cậu không hiểu sao lại sinh ra một loại cảm giác mang tên đồng bệnh tương liên.
"...!Sau đó ba lại đem anh tống ra nước ngoài, nói muốn chữa bệnh cho anh.
Anh mới nhờ Đường Ninh nhắn lại cho em, kêu em đừng lo lắng, cứ ở lại căn phòng của anh mua chờ anh trở về là được.
Vậy mà, em thế nào lại không ở chỗ đó, sau khi anh trở về bên trong phòng phủ đầy toàn là tro bụi, anh mới đem phòng ở đều quét dọn lại cùng tìm kiếm một lần cũng không tìm được địa chỉ mới của em -- Vì sao em lại phải dọn nhà?"
"..." Trình Bảo Nguyên bất đắc dĩ nhìn về phía Đường Lăng.
Đường Lăng đột nhiên thông suốt, ngộ ra nói: "...!Anh hiểu rồi, đều do anh cả tin vào thằng phản bội Đường Ninh.
Chờ anh trở về nhất định tìm hắn tính sổ!"
"Thôi đi.
Cậu ta cũng chỉ là truyền sai lời, dù sao thì bây giờ tôi cũng biết sự thật rồi, anh không cần vì chuyện này mà anh em cãi nhau." Trình Bảo Nguyên thật lòng khuyên nhủ.
Đường Lăng suy nghĩ một chút, nói: "Chẳng qua tất cả phương thức liên lạc của chúng ta đều bị đứt đoạn, việc này cũng thật là quá trùng hợp, phỏng chừng việc này là do ba anh ở sau lưng giở trò quỷ, làm cho chúng ta tìm không được đối phương.
Về phần Đường Ninh, nó bình thường đều nghe lời anh nhất, nhưng khi không có anh ở trước mặt nó, nó liền biến thành nghe lời ba anh nhất...!Khả năng việc này cũng là ba anh kêu nó làm như vậy.
Ba anh cứ tưởng đem em từ bên cạnh anh đuổi đi là xong chuyện, lại không nghĩ đến em đã quá em anh, mặc kệ cách biệt bao lâu đi chăng nữa em đều sẽ không rời khỏi thành phố nơi anh đã từng sống!" (Thanh niên tự kỷ lên!!!)
Trình Bảo Nguyên chịu không nổi, mới nói: "...!Đường Lăng, anh còn dám tự kỷ hơn một chút nữa không?"
Đường Lăng không cần suy nghĩ đáp: "Dám a."
"..." Trình Bảo Nguyên xoay mặt đi.
"Nè, biểu tình này của em là sao hả! Đệch, Trình Bảo Nguyên, em nhìn mặt anh, em dám nói em tốt nghiệp xong vẫn tiếp tục nối nghiệp ở cái thành phố này cùng anh không có một chút quan hệ nào đi?"
"..." Trình Bảo Nguyên nghẹn họng.
"Hừ." Đường Lăng biểu tình dương dương đắc ý, một bộ gà trống đánh thắng trận.
Trình Bảo Nguyên trầm mặc chốc lát, bình tĩnh nói: "Nói là cố ý cũng có phần đúng, tôi ở lại chỗ này xác thực cũng có chút quan hệ tới anh.
Năm ấy chuyện tôi và anh ở cùng nhau cũng bị người trong nhà tôi biết, mẹ đến trường học tìm tôi muốn tôi giải thích mọi chuyện, sau khi biết tôi cùng đàn ông ở chung một chỗ thì mẹ liền ôm tôi khóc thật lớn.
Sau khi tốt nghiệp tôi không thể đi du học, cũng không muốn tiếp tục học nữa, liền bắt đầu tìm công việc.
Mẹ tôi một mực khuyên muốn tôi về nhà, muốn tôi nhanh nhanh kết hôn sinh con, sống một cuộc sống của người bình thường.
Nhưng tôi lại thấy về nhà áp lực sẽ càng lớn, lại lười chuyển đi thành phố khác, mới vẫn ở tại chỗ này..."
Đường Lăng ngẩn người, tuy rằng Trình Bảo Nguyên chỉ nói qua loa về những chuyện năm đó, nhưng hắn bằng vào năng lực xóa não cường đại của bản thân, vẫn là có thể tưởng tượng ra được trong đoạn thời kì đó Trình Bảo Nguyên trả qua có bao nhiêu thảm.
"Bảo bối..." Đường Lăng nghĩ đến tính cách Trình Bảo Nguyên, lại nhớ đến những nổi khổ hắn phải chịu, trong lòng liền không có tư vị.
Trình Bảo Nguyên dời mắt, không nhìn tới Đường Lăng: " Sau khi anh đi Đường Ninh có tới tìm tôi, nói anh đã xuất ngoại muốn cùng tôi chia tay, cậu ta lại nói những bộ quần áo kia anh đưa cho tôi muốn tôi lưu làm kỷ niệm...!Tôi khi đó vừa mới xác định rõ ràng tâm ý của mình, nghe xong mấy lời này của Đường Ninh quả thực giống như là bị người ta đánh một bạt tay vào mặt.
Tôi cũng thử qua liên hệ với anh, nhưng đều không liên lạc được...!Năm ấy vừa mới tốt nghiệp xong tôi xác thực huyễn tưởng muốn ở lại chỗ này cốt yếu là có thể gần anh một chút.
Tôi tự nói với chính mình đừng nên mơ mộng nữa, có lẽ chuyện của chúng ta có thể giống như trên TV, ở giữa có hiểu lầm bào đó, rồi sẽ có một ngày anh sẽ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt tôi, giải thích mọi hiểu lầm của chúng ta.
Chẳng qua trải qua nhiều năm như vậy, tôi đã sớm trải qua cái tuổi hay mơ mộng, tôi thực sự không nghĩ tới sẽ còn gặp lại anh..." Trình Bảo Nguyên cười nhạt, cậu nâng tay chạm lên mũi Đường Lăng, ánh mắt, lông mi, nhỏ giọng nói, "Cũng không nghĩ tới, thời gian trôi qua lâu như vậy, mà anh cư nhiên...!Vẫn là không thay đổi."
"Anh...!Ưm, anh không thay đổi, nhưng còn em...!Em thay đổi thật nhiều.
Dáng dấp cùng vóc người, đều có chút thay đổi...!Khi anh gặp lại em, quả thực không thể tin được đây là Bảo bối của anh..."
Trình Bảo Nguyên mũi cay cay, liền nói sang chuyện khác: "Vậy anh ở nước ngoài lâu như vậy là đang làm cái gì?"
"Chính là một ít trị liệu, cho anh nhìn một ít hình cùng phim ảnh của nam và nam, chờ sau khi anh cương thì lại tiến hành giật điện hoặc là tiêm vào thuốc thúc nôn.
Những tên bác sĩ kia rất xấu, còn hướng dẫn anh nghĩ đến người mình yêu nhất, chờ sau khi anh nghĩ đến em lại cương thì lại tiếp tục cho điện giật anh.
Sau đó anh cũng không còn muốn tin lời bọn họ nữa, bọn họ kêu anh nghĩ đến người mình yêu thì anh liền tùy tiện nghĩ đến một đứa nữ xấu xí...!Cứ như vậy, lặp đi lặp lại mãi cho đến khi anh nhìn thấy hình ảnh hoặc là liên tưởng đến đàn ông căn bản cương không nổi nữa thì lúc đó trị liệu mới tính kết thúc..."
(Đây là đoạn làm mình nhớ nhất về bộ này, ngắn và qua loa thôi nhưng nó làm mình biết về cái gọi là trị "bệnh" đồng tính...)
Tuy rằng khi Đường Lăng kể lại thì thanh âm nhẹ nhàng như là chuyện nhỏ thôi, nhưng Trình Bảo Nguyên vẫn là nhìn ra được khi hắn nhắc tới việc này thì trong mắt tràn đầy bài xích cùng chán ghét.
"Lúc đó nhất định rất khó chịu đúng không?" Trình Bảo Nguyên tâm đau hỏi.
"Ưm...!Không thể nhớ em, vừa nghĩ đến em anh sẽ liền cương lên, sau đó rất khó chịu..." Đường Lăng ủy khuất nói.
Trình Bảo Nguyên nhất thời không biết mình nên đồng tình với hắn, hay là nên vâng theo bản năng cười lên.
"Chẳng qua giờ thì tốt rồi, trị liệu của anh kết thúc, việc học cũng thuận lợi hoàn thành.
Hiện tại anh nhìn thấy bất kì thằng đàn ông nào đều không cương nổi, ba không còn lại lý do này mà chỉ trích anh là đồng tính luyến ái.
Với lại bây giờ Đường Ninh cũng suốt ngày cùng mấy cậu nam sinh câu ba đáp bốn*, ba vội vàng quản nó, cũng không rảnh quan tâm đến anh."
(
Trình Bảo Nguyên nhíu mày: "...!Vậy nên mới nói, bệnh của anh chữa khỏi rồi, đối đàn ông không cương được nữa, hiện tại chỉ có thể cương với phụ nữ?"
"Không, bản thân anh đối với phụ nữ liền đã không có dục vọng gì rồi, sau khi trải qua trị liệu, thì mặc kệ nhìn đàn ông hay phụ nữ vẫn là cương không nổi."
"Vậy hiện tại anh..." Trình Bảo Nguyên thần sắc nghi hoặc nghía về phía khúc cây vẫn còn đang cứng ngắc của Đường Lăng.
"A, anh hiện tại chỉ có thể cứng với một mình em a!" Đường Lăng vui vẻ khoe.
"..."
"Em vui không?" Đường Lăng lấy lòng hôn lên mặt Trình Bảo Nguyên.
Nhưng Trình Bảo Nguyên lại không có vui vẻ là mấy, cậu đem sự tình trước sau suy nghĩ lại một lần, càng nghĩ mặt càng đỏ, nghẹn nửa ngày, rốt cục không chịu nổi nữa, giơ lên cái chân còn lành lặn đem Đường Lăng đá xuống giường, nổi giận mắng: "Vui vẻ cái rắm! Mẹ nó anh là nói tôi nam không ra nam nữ không ra nữ, mới làm anh cương được đúng không? !"
Đường Lăng còn đang chìm đắm trong giấc mộng tình nhân thình lình bị người yêu trở mặt đem hắn đá xuống giường, thì giật mình hơn nửa ngày mới phản ứng lại, mặt đỏ xin lỗi: "Không, ý anh không phải vậy, là anh có lỗi, anh là nói..."
"Câm cm anh đi! Đường Lăng cái thói xấu ngu ngốc vẫn không đổi, năm năm trước cũng nói loại lời nói này chọc tôi, bây giờ còn dám giở lại chiêu này! Tôi nói cho anh biết, tôi là đồng tính luyến ái, anh thích tôi, anh cũng sẽ là đồng tính luyến ái, nếu như anh còn không hiểu rõ chuyện này chúng ta liền chia tay! Chia.Tay!"
"Bảo bối, anh..."
"Đường Lăng, anh tốt nhất nên hiểu rõ rồi mới mở miệng nói chuyện.
Nếu anh còn chọc giận tôi, tôi liền sẽ biến mất, để hai chúng ta mãi mãi không bao giờ gặp lại.
Vừa lúc tôi cũng mệt rồi, nhanh nhanh về quê cưới vợ sinh con cho xong! Nàng dâu còn có thể trở về đỡ đần mẹ của tôi."
"..."
Đường Lăng lần thứ hai rơi vào cuộc chiến của chính mình tới cùng có phải là đồng tính luyến ái hay không, nhìn ra được sắc mặt hắn trắng bệch, rất là không tốt.
Nhưng hắn vẫn như cũ giúp Trình Bảo Nguyên dọn dẹp xong đồ đạc mới rời đi.