Tác giả: Tông Niên
Editor: _qvdn_
Nói đến cũng kỳ quái, đoàn người vừa đến chân núi Quy Sơn, sắc trời tối tăm đến lạ.
Hiện tại vừa lên núi, mưa đã giăng kín cả bầu trời.
Hơi nước ướt át chưa tan hẳn, núi rừng nơi nơi bay sương trắng.
Xung quanh an tĩnh trống trải, thanh âm hướng dẫn viên du lịch phá lệ chói tai quỷ dị, vang vọng cả khu rừng.
“Quy Sơn là điểm du lịch trứ danh của thành phố Tân Hải, ngoài phong cảnh tươi đẹp, nghe đồn Quy Sơn còn có một truyền thuyết rất nổi tiếng.
Chính vì chiến tranh, nơi này được xem như một chiến trường khốc liệt, thi thể chôn vùi nhiều vô số, núi Quy Sơn hiện tại cũng chính là dáng vẻ nguyên bản của nó."
Có thể vì tín hiệu không tốt, lại dính nước mưa, giọng nói của hướng dẫn viên du lịch dần to hơn, hơi thở hỗn loạn, có chút sắc nhọn, quỷ dị.
Các vị khách mời không được tổ đạo diễn an bài kịch bản, đối với tình huống thực tế ở nơi đây hoàn toàn không biết gì cả.
Sau khi nghe được nội dung của người hướng dẫn, kết hợp với không gian tĩnh mịch trên núi, tức khắc liền sợ hãi.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên cô ta đọc kịch bản, giới thiệu xong, mặt hướng dẫn viên du lịch cũng trắng đi vài phần.
“Có phải đã dọa đến mọi người rồi không? Dù sao cũng là lời đồn, bật mí cho mọi người một chuyện......” Hướng dẫn viên du lịch miễn cưỡng cười, nhìn camera, ra vẻ thần bí nói: “Kỳ thật —— tôi chính là quỷ!”
Mọi người hiểu Liễu Y Y muốn làm dịu đi bầu không khí khẩn trương, ai nấy đều nở nụ cười nhẹ trước màn ảnh.
Yến Thời Tuân đang chú tâm quan sát xung quanh, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn cô ta.
Vì lên hình, Liễu Y Y đánh phấn nền khá dày và trắng.
Trên màn ảnh còn tốt, nhưng thực tế kết hợp với đôi môi ửng đỏ, dưới làn sương mờ ảo rất giống một con quỷ ăn thịt người.
Bên kia, hướng dẫn viên du lịch kể lại những lời đồn về lịch sử Quy Sơn, các khách mời thỉnh thoảng kinh hô vài tiếng tạo bầu không khí.
Nghe đồn một vài sinh viên tới Quy Sơn thám hiểm kết quả bị mất tích, nghe đồn một người dân sống gần đây bắt gặp thân ảnh "nửa người" đi lên núi.
Càng nói càng ly kỳ, có vài người không tin, chờ thả lỏng lại, cũng cảm thấy chính mình vừa mới phản ứng quá mức.
Chỉ có Yến Thời Tuân, tay đặt vào túi quần, không nhanh không chậm đi sau cùng, cơ hồ muốn biến mất khỏi màn ảnh.
Liễu Y Y cùng những người khác cho rằng những lời đồn xung quanh Quy Sơn về cơ bản chỉ là lời đồn, nhưng với loại người đã đi khắp hang cùng ngõ hẻm, tiếp xúc quá đủ mọi loại người như Yến Thời Tuân, cậu biết, mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Quy Sơn trăm năm trước chỉ là một ngọn núi nhỏ vô danh.
Tương truyền nó từng thuộc sở hữu của một vị phú thương họ Quy, ông ta cho xây dựng một tòa trạch chỉ để kim ốc tàng kiều, đổi lấy nụ cười của mỹ nhân.
Nhưng theo thời gian trôi đi, những người năm đó đều đã chết trong trận chiến hỏa hoặc chết già, muốn tra cũng không thể tra ra được.
Điều duy nhất có thể chứng thực chính là, trăm năm trước từng có một đảng thổ phỉ đến thành phố Tân Hải và nghỉ lại trên đỉnh núi này.
Mấy tháng sau, thôn dân phụ cận đều cho rằng bọn thổ phỉ đã rời đi nên mới dám lên núi đốn củi nhưng không ngờ được, toàn bộ đảng thổ phỉ đều chết thảm trên núi.
Trên người đầy vết cào sắc nhọn, có người còn bị mổ bụng.
Cái chết khiến người ta bàng hoàng, sợ hãi.
Từ đó về sau, cứ có người dừng lại nghỉ chân tại đây, vài ngày sau đều sẽ chết thảm.
Thôn xóm phụ cận ngẫu nhiên có vài người lên núi đều không thấy trở về.
Mọi người cho rằng bọn thổ phỉ năm đó sinh ra lòng oán hận, sau khi chết hóa thành ác quỷ tiếp tục ở lại trên núi xuống tay với người dân.
Cái tên Quỷ Sơn ra đời như vậy, là cấm kị trong lòng người dân phụ cận.
Thẳng đến thật lâu về sau, nhân gian đều đã thái bình, khi nhân viên công tác ghi tên địa danh, họ cảm thấy cái tên Quỷ Sơn này có vẻ không được tốt, sau mới đổi thành Quy Sơn.
Hướng dẫn viên du lịch nói có người từng gặp một thân ảnh chỉ còn nửa người đang bước đi......
Đây cũng là sự thật.
Lần nọ, trong lúc Yến Thời Tuân giúp người khác bắt quỷ vô tình quen biết được một vị Đạo gia.
Theo lời vị kia, Quy Sơn từng có một khoảng thời gian không yên ổn.
Khi hoàng hôn buông xuống, sẽ xuất hiện không ít xương khô và xác chết hư thối bò ra từ lòng đất, rừng sâu thăm thẳm không xác định được phương hướng, vô luận như thế nào cũng không thoát khỏi được địa giới Quy Sơn.
Sau khi người dân báo cảnh sát, chuyện này đã kinh động đến Hải Vân Quan nổi danh của thành phố Tân Hải, không ít đạo trưởng cùng nhau đến Quy Sơn điều tra manh mối, tuy nhiên vẫn không thu hoạch được gì.
Vị Đạo gia kia khi ấy đã từng tham dự nên mới biết rõ sự kiện này, ông nói với Yến Thời Tuân, dặn dò cậu nhiều chuyện, muốn mượn mối quan hệ của Yến Thời Tuân tìm kiếm một số tin tức quan trọng.
Cậu và Trương Vô Bạch đã ra ước định, sau lần bình chọn đầu tiên sẽ lấy số phiếu ít nhất, vui vui vẻ vẻ bị loại, bỏ chạy lấy người.
Yến Thời Tuân đoán bản thân chỉ ở lại vài ngày nên không quá để tâm đến kịch bản.
Thẳng đến hôm nay, mới biết được địa điểm đầu tiên thế mà lại là Quy Sơn.
Có lời hứa hẹn phía trước và còn là một chương trình phát sóng trực tiếp, Yến Thời Tuân muốn đổi ý cũng đã chậm.
“Rầm ~ rầm ~”
Đường lên núi hẹp dần, cây cối hai bên nhẹ nhàng đong đưa, lá cây phát ra thanh âm rất nhỏ.
Khi Yến Thời Tuân hờ hững nghiêng mắt nhìn sang, lá cây liền bất động.
Mọi người đứng trước camera nói nói cười cười, dường như đã không còn sợ hãi nữa.
Bỗng nhiên, một nữ diễn viên hét lên một tiếng: "A!!!"
Mọi người đều bị cô gái làm cho hoảng sợ, vội vàng quay lại, camera cũng lập tức nhắm ngay vào cô nàng.
Sắc mặt nữ diễn viên trắng bệch, chân run rẩy bẩy, nhưng vẫn nỗ lực hướng về phía màn ảnh "cười còn khó coi hơn cả khóc": “Tôi, tôi giống như đã dẫm phải xương người.”
Nghe vậy, tất cả đồng thời nhìn xuống chân cô ta, đúng thật là một khúc xương trắng bị dẫm nứt thành hai đoạn.
Các cô gái sợ hãi kêu lên, nhanh chóng trốn phía sau người bên cạnh.
Một nam nghệ sĩ cũng bị dọa sợ, nhưng cố kỵ hiện tại đang phát sóng trực tiếp, liền đánh bạo tiến lên đỡ lấy nữ diễn viên kia rời khỏi khu vực đó.
“Không, không có việc gì! Yên tâm đi, Đinh Thiến có lá gan nhỏ, xương người nào ở đây, chỉ là xương động vật mà thôi.”
Nam nghệ sĩ quan sát nửa ngày, đạo diễn bên kia không nói gì, còn tưởng rằng đây chỉ là đạo cụ, bình tĩnh cười: “Cái này chứng minh sinh thái Quy Sơn rất tốt, trong núi có nhiều động vật đáng yêu không phải hay sao? Nếu mọi người cảm thấy hứng thú, có thể cùng bạn bè đến Quy Sơn, không khí nơi này thật sự rất tốt.”
Mấy vị khách mời nghe hắn nói như vậy, trái tim đang đập kinh hoàng cũng bình tĩnh trở lại, họ nhìn Đinh Thiến, ánh mắt đầy hoài nghi.
“Chị Đinh Thiến, không ngờ lá gan của chị lại nhỏ đến vậy đó, làm em giật cả mình.”
“Thiến Thiến có phải gần đây chịu áp lực nhiều quá nên hoa mắt không? Vừa lúc đến Quy Sơn, hãy thả lỏng một chút.”
……
Mọi người đều đã nói như vậy, Đinh Thiến cũng cảm thấy chính mình có vấn đề.
Nhưng……
Thời điểm mọi người tiếp tục bước lên núi, Đinh Thiến quay đầu, ánh mắt phức tạp nhìn về phía khúc xương bị dẫm nát.
—— cô căn bản không biết xương người trông như thế nào, vừa rồi lực chú ý của cô hoàn toàn đặt ở trước màn ảnh.
Kỳ thật khi bản thân dẫm lên nó cô cũng chẳng hay.
Sở dĩ biết bản thân đã dẫm phải xương người là bởi vì khi đó, cô cảm giác được một luồng khí lạnh thổi qua bên tai, sâu kín lên án, “Đau quá đi”……
Là ảo giác sao?
Không đợi Đinh Thiến cẩn thận suy nghĩ, người vốn đi sau cùng kia đã cúi xuống, dùng bàn tay với khớp xương thon dài nhặt đoạn xương nọ lên.
“Này, đừng ——” Đinh Thiến theo bản năng muốn ngăn cản.
Yến Thời Tuân nhìn cô, sau đó tiếp tục quan sát đoạn xương: “Xem biểu tình của cô, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì à?”
Đinh Thiến cả kinh: “Làm sao cậu biết được?”
Yến Thời Tuân tùy tiện ném đoạn xương kia đi, tránh cho nó lại bị người khác dẫm phải.
Cậu lấy khăn xoa tay, nhìn về phía không khí: “Chuyện này không liên quan đến cô ấy, chính ngươi ném đồ đạc lung tung, ném rơi cẳng chân của mình đi cũng không biết, biết trách ai? Được rồi, trả lại ngươi.”
Đinh Thiến nhìn Yến Thời Tuân, lông tơ dựng đứng: “Cậu, cậu đang nói chuyện với ai vậy?”
Trải qua chuyện vừa rồi, Đinh Thiến có chút sợ hãi.
Lúc này đồng tử cô co chặt, nhìn Yến Thời Tuân, thân thể ngăn không nhịn được run rẩy.
Giống như nếu Yến Thời Tuân nói thêm một câu, cô ta liền ngất xỉu tại chỗ.
Yến Thời Tuân lướt ngang qua cô, tiếp tục đi về phía trước: “À, tôi có một tật xấu thích chơi một mình, nên cùng không khí chào hỏi vậy đó.”
“Cô không đi sao? Bọn họ đều đã đi rồi, cô định ở đây một mình à?”
Đinh Thiến vừa nghe, xung quanh chỉ còn lại mình cô và hai nhân viên công tác, những người còn lại đã sớm đi rất xa.
Cô sợ hãi vội đuổi theo Yến Thời Tuân.
Tuy rằng tính tình người này thoạt nhìn có vẻ không tốt lắm, nhưng lớn lên không giống người xấu.
Mấu chốt nhất chính là, khi cậu vừa mới đi ngang qua, cảm giác rét lạnh bỗng nhiên tiêu tán mất.
Yến Thời Tuân nghiêng đầu, nhắm mắt bước đi, không nói gì.
Tuy rằng trên đường xuất hiện việc ngoài ý muốn nhưng đoàn người vẫn thuận lợi đến tòa biệt thự.
Xác thật đúng như lời đạo diễn đã nói, đây là một căn biệt thự xa hoa có lịch sử lâu đời, là kiểu phong cách Trung Âu kết hợp từ trăm năm trước, có đỉnh nhọn và vòm hoa tươi trên khung cửa sổ.
Mặc dù xây dựng ở trên núi nhưng được bảo dưỡng rất tốt, một chút hư hại cũng không có, tựa như một khách sạn năm sao không hơn không kém.
Từ xa nhìn lại, ai nấy đều phải kinh ngạc cảm thán về kiến trúc hùng vĩ cùng nghệ thuật thẩm mỹ nơi đây.
Các vị khách mời quan sát xung quanh, vừa lòng gật đầu.
Họ cảm thấy show thực tế này tuy rằng quá tùy tiện nhưng ăn, mặc, ở, đi xác thật rất hào phóng, coi như lần này đến đây nghỉ phép xem ra cũng không phí.
Màn ảnh đúng lúc quay được hình dáng ngôi biệt thự.
Phát sóng trực tiếp lâu như vậy, trừ fan của khách mời, dựa vào cảnh sắc Quy Sơn cùng vài lần ngoài ý muốn đã thu hút được không ít khán giả đặt mua, có người vì tò mò cũng nhấn vào xem.
[ Đội hình khách mời rất được, đều là những người có độ nổi tiếng gần đây á.
Nhưng tại sao đạo diễn lại là người mới? Tên công ty cũng chưa từng nghe qua.
Vừa đọc giới thiệu xong, thế nhưng còn có Tố Nhân, cảm giác không biết phải nói sao.]
[Anh trai nhỏ Tố Nhân vận khí thật tốt, có thể cùng anh nhà tui tham gia một show truyền hình, hâm mộ quá đi, tui cũng muốn được tiếp xúc gần gũi với anh nhà.]
[Tôi đã học đại học chuyên nghành nghiên cứu địa chất, cũng từng đi Quy Sơn.
Nhưng tại sao lại cảm thấy cảnh sắc nơi này cùng trước kia không giống nhau? Kết cấu ngọn núi cũng không quá giống nhau, hoàn toàn trái ngược.
Nơi này có thật là Quy Sơn không vậy?]
[Có một anh trai nhỏ xinh đẹp nữa kìa, nhưng không biết là ai, trên mạng cũng không tra ra được.
Là thực tập sinh của nhà nào thế? Số 4 đó.]
Ngoài phần giới thiệu, hướng dẫn viên du lịch còn đưa ra nhiệm vụ, xem xét làn đạn trên livestream, giải đáp nghi vấn và quản lý hướng gió của bình luận.
Thì ra show thực tế này tên là “Tâm Động Hoàn Du 99 Ngày”, phát sóng trực tiếp trên Bình Đài video.
Trương Vô Bạch tuy không có kinh nghiệm làm đạo diễn, nhưng cậu ta là phú tam đại, bản thân lại quen biết không ít người có địa vị, lấy vị trí phát sóng trung tâm trên Bình Đài vẫn là dư sức.
Bất luận là ai sử dụng app của Bình Đài, đều có thể dễ dàng nhìn thấy chương trình tại vị trí trung tâm, thuận tiện khơi gợi trí tòa mò đặt mua và vào xem livestream.
Tuy vậy, show thực tế này còn có yêu cầu không cho phép hiển thị nội dung vi phạm quy định bao gồm: tổ tiết mục sẽ quản lý phần bình luận, một khi vi phạm, sẽ tạm thời đóng phát sóng trực tiếp.
Liễu Y Y đang muốn phần bình luận nhằm vào Yến Thời Tuân đặt vấn đề thì nhìn thấy một người bước ra từ bên trong ngôi biệt thự, sau đó đi về phía bọn họ.
Người này mặc tây trang, tuy đã lớn tuổi nhưng sống lưng thẳng tắp, rất giống quản gia của gia đình quyền thế, là người có tu dưỡng rất tốt.
“Các vị đi đường vất vả, trước mắt hãy theo tôi vào trong nghỉ ngơi, nước ấm và cơm chiều đều đã chuẩn bị xong.” Người nọ tự giới thiệu: “Tôi là Chu Thức, quản gia của tòa biệt thự này, các vị có yêu cầu gì đều có thể nói với tôi.”
Đi đường dính mưa, trên núi giá rét làm vài người vừa mệt, vừa lạnh, nghe có đồ ăn, còn được tắm nước nóng, lập tức đồng ý theo quản gia vào biệt thự.
Người vẫn luôn đi theo Yến Thời Tuân - Đinh Thiến cũng nhẹ nhàng thở ra, vui vẻ bước vào.
Trên gương mặt mỗi người khách mời đều không che dấu được biểu tình vui sướng.
Yến Thời Tuân tay đặt vào túi quần, chậm rãi lui về phía sau vài bước, hoàn toàn rời khỏi màn ảnh, nhìn Trương Vô Bạch: “Nếu cậu đưa thêm tiền, tôi sẽ xem như đây là nhiệm vụ thường ngày mà làm việc.”
“?”
Trương Vô Bạch cảm thấy có chút kỳ quái, cậu quen biết Yến Thời Tuân đã nhiều năm, biết Yến Thời Tuân là thiên sư, nhưng tuyệt không phải loại người giữa đường tăng giá.
“Yến ca, sao đột nhiên cậu nói đến chuyện này? Chúng ta không phải đã bàn xong hết rồi sao?”
Trương Vô Bạch nói: “Yến ca.
Nếu cậu cần tiền gấp cứ nói thẳng với tôi, tôi nhất định sẽ giúp.
Nhiều thì tạm thời không có, mấy trăm vạn thì được.”
Yến Thời Tuân: “……”
Cậu có chút cạn lời liếc Trương Vô Bạch: “Cậu sửa tên gọi là Trương Hữu Bạch đi.”
Cái tên ngơ ngác, thiếu đầu óc!
Trương Vô Bạch: “???”
Yến Thời Tuân hừ một tiếng, bị cái người bạn ngốc nghếch này chọc tức, đến giải thích cũng lười, bèn đi vào biệt thự.
Biệt thự có bốn tầng, có thang máy.
Tầng một là phòng khách, nhà ăn, phòng bếp; ba tầng bên trên đều là phòng ngủ và thư phòng.
Quản gia nói gần đây trời luôn mưa, tầng bốn vì bị dột nên phải tu sửa, tầng hai, ba mọi người tùy ý lựa chọn.
Mọi người hoan hô một tiếng, đi lên chọn phòng, tiếng cười vang vọng không ngừng, hiệu quả chương trình khá tốt, dẫn tới làn đạn phòng phát sóng trực tiếp cũng ha ha nói cười.
Yến Thời Tuân đối việc bản thân ngủ nơi nào hoàn toàn không thèm để ý, cậu đã từng nghỉ ngơi giữa cảnh màn trời chiếu đất.
Hơn nữa, so với phòng ngủ, đồ vật trong ngôi biệt thụe này càng làm cho cậu cảm thấy hứng thú hơn.
Biệt thự tựa hồ chỉ có một mình lão quản gia.
Ông ta lên lầu bồi các vị khách mời chọn phòng.
Phòng khách, phòng ăn liền trống trải, bóng dáng người sống cũng không có.
Vừa lúc Yến Thời Tuân có thể an tâm xem xét.
Sau trăm năm xây dựng đến nay, tòa biệt thự vẫn duy trì được dáng vẻ năm đó, chỉ đơn giản tu sửa lại một ít để phù hợp với cuộc sống hiện đại bấy giờ.
Khi Yến Thời Tuân vén khăn trải bàn trắng thêu hoa văn mạ vàng của bàn ăn, liền nhìn thấy chất liệu gỗ đã có chút xưa cũ.
Khiến người ta liên tưởng đây chính là đồ vật của năm đó, phong cách ngôi biệt thự chỉnh tề nhất trí, thậm chí còn có thể nhìn ra trên mặt bàn có vài đường dao nông sâu khác biệt, dưới khe lõm ấy đã phiếm đen, hệt như vết máu bị oxy hoá theo thời gian.
“Keng!”
Ngón tay Yến Thời Tuân vừa mới sờ lên vài vết cắt trên mặt bàn, thì nghe được bên trong phòng bếp vang lên thanh âm giống như tiếng nồi sắt rơi xuống mặt đất.
Chẳng lẽ còn có những người khác?
Yến Thời Tuân lập tức bước nhanh đến phòng bếp, mạnh mẽ kéo cánh cửa đang khép hờ.
Căn bếp trái ngược hoàn toàn với phong cách hiện đại, vừa cổ kính vừa mộc mạc, nấu nướng cơ bản chính là dùng bếp lò.
Trên bếp là một cái nồi sắt rất to, ngọn lửa bếp cháy phừng phừng, nước trong nồi sôi lên ùng ục.
Chiếc bàn bên cạnh, từng vại gia vị mở ra, trên thớt còn có rau dưa đang cắt vội, như thể từng có người ở nơi này nấu ăn.
Nhưng liếc mắt toàn bộ phòng bếp, lại không có lấy một bóng người.
Đá cẩm thạch dưới mặt đất sạch sẽ, hoàn toàn không có dấu vết nồi sắt bị rơi xuống.
Bàn tay cầm then cửa của Yến Thời Tuân buông lỏng, nhấc chân đến gần bếp lò, hơi cúi đầu nhìn vào trong nồi.
Phần nước tối màu như tương đen, một vài miếng thịt đỏ sẫm nổi lên, không thể nhìn ra đó là thịt gì.
Yến Thời Tuân cầm đôi đũa bên cạnh, đang muốn kiểm tra thực hư thế nào thì một đạo thanh âm không một tí phập phồng cất lên đánh gãy động tác của cậu.
“Vị khách nhân này, không đi xem phòng à?”
Yến Thời Tuân quay lại, liền nhìn thấy vị lão quản gia không biết đã trở lại từ khi nào.
Ông ta đang đứng cách cậu không đến 30 centimet, nếu như cậu hốt hoảng xoay người, chút nữa thôi là có thể trực tiếp mặt đối mặt với ông ta.
“Thật là thất lễ, thế nhưng lại làm khách nhân tự mình tới loại địa phương dơ bẩn này.”
Lúc này hình tượng lão quản gia hoàn toàn bất đồng với dáng vẻ tinh anh, tao nhã bên ngoài biệt thự, không chỉ có giọng nói nhẹ bẫng không một hơi thở, ngay cả đôi mắt cũng trống rỗng, nhìn chằm chằm một chỗ không chuyển động.
Lão quản gia theo lễ nghi cười một cái, nhưng thập phần cứng đờ, thịt hai bên má không chút co giãn: “Đói bụng đúng không? Mời trở lại phòng của mình hoặc có thể đến nhà ăn chờ, tiệc tối rất sẽ bắt đầu nhanh thôi.”
“Tôi đến xem cơm chiều chuẩn bị như thế nào.”
Yến Thời Tuân không chỉ không bị trạng thái kỳ dị của lão quản gia dọa sợ, ngược lại trở nên hưng phấn cực kỳ, cơ thể đang cố kiềm chế sự ngông cuồng đang ngo ngoe, rục rịch, tùy thời mà phóng thích.
Đôi mắt đen kịt lóe lên tia dị sắc, khóe môi nở nụ cười tùy ý: “Tôi thích nhất làm đồ ăn từ thịt người, nhìn thấy nơi này, thật sự khiến người ta vui vẻ đó."
Đôi mắt vốn trống rỗng của lão quản gia bỗng khóa chặt lấy Yến Thời Tuân: “Khách nhân nói đùa.”
Nói xong, ông ta nâng tay chụp vào người Yến Thời Tuân.
Yến Thời Tuân phản ứng nhanh, lui về sau một bước, cậu không muốn solo với loại người đầy nếp nhăn và đồi mồi này.
Sau đó, khuỷu tay lơ đãng chạm trúng vại gia vị, chiếc lọ nghiêng ngả mở ra, một đống bột phấn đỏ đỏ, trắng trắng rơi vào trong nồi.
Trong nháy mắt, mặt lão quản gia lộ ra sự tức giận, dữ tợn.
“Trời ạ, thật thực xin lỗi, từ nhỏ tôi đã có bệnh bại liệt, tay chân đều không hoạt động tốt.” Yến Thời Tuân nhướng mày, lộ ra biểu cảm kinh ngạc cùng hối hận: “Đồ ăn ngon đã bị tôi làm hư, phải làm sao bây giờ? Cái này chắc không thể ăn rồi.”
Ghi chú 1:
Yến Thời Tuân từ nhỏ đã thích nói chuyện một mình và có bệnh bại liệt:)))
Yết hầu quản gia gian nan phát ra tiếng “Hô hô” dồn dập, vài phút sau mới khôi phục bình thường, đôi mắt vẩn đục không chút ánh sáng nhìn chằm chằm Yến Thời Tuân, mấp mái hai âm tiết “Không có việc gì”.
Yến Thời Tuân nhún nhún vai, xoay người rời khỏi.
Chân dài thẳng tắp thong thả bước đi, nhìn không ra có nơi nào áy náy.
“Xem ra vị khách số 4 đã vội vã ‘thám hiểm lâu đài cổ’, cả phòng ở cũng không thèm để ý.”
Yến Thời Tuân vừa bước ra phòng khách, đã bị Liễu Y Y chú ý.
Cô nàng chạm thành cầu thang mạ vàng, nhìn màn ảnh cười khanh khách, như xa như gần nhìn Yến Thời Tuân: “Mọi người đã chọn xong, chỉ còn dư lại một phòng đối diện cầu thang.
Bởi vì là nhà cũ, cách âm không tốt lắm.
Vị khách số 4 này chắc không ngại đâu ha?”
Yến Thời Tuân nhướng mày, nhìn vẻ mặt đắc ý của cô ta, cười như không cười: “Tôi không có vấn đề.”
Cậu có thể cảm nhận được một đạo ánh mắt, gắt gao nhìn chằm chằm bản thân từ phía sau.
Mở cửa phòng ra, Yến Thời Tuân xoay người, vừa lúc đối mặt với tầm mắt của lão quản gia dưới phòng khách.
Lão quản gia cứng đờ, cong môi mỉm cười.
Thân ảnh như hòa lẫn giữa hai vầng sáng tối.
***