Tác giả: Tông Niên
Editor: _qvdn_
Trong phòng khách, lão quản gia khách khí nói lời xin lỗi.
Một vị khách quý tham quan phòng bếp tình cờ xảy ra tình huống ngoài ý muốn.
Phần ăn vốn dĩ đã chuẩn bị tốt nay phải bắt đầu chuẩn bị lại một lần nữa, tiệc tối sẽ được dời đến 19 giờ.
Nghe xong, mọi người oán trách nhìn về phía Yến Thời Tuân.
Leo núi và cảm giác rét lạnh đã hao phí không ít thể lực của bọn họ, vốn dĩ kế hoạch chính là sau khi tắm nước nóng và trang điểm xong có thể bắt đầu ăn uống thỏa thích.
Kết quả bởi vì Yến Thời Tuân, bọn họ phải ngồi chờ thêm một lúc nữa.
Việc này khiến cho vài vị khách mời cơ bản không đói lắm cũng bởi vì phải chờ đợi mà cảm thấy thèm ăn, ánh mắt bọn họ nhìn Yến Thời Tuân cũng càng ngày càng kém.
Nhưng may mắn thay mọi người còn nhớ rõ hiện tại đang phát sóng trực tiếp, không tiện nói thêm gì.
Yến Thời Tuân đem phản ứng của mọi người thu hết vào đáy mắt, lười biếng trợn trắng mắt.
Không khí xung quanh trở nên gượng gạo hẳn.
Sau khi thương lượng cùng tổ đạo diễn, hướng dẫn viên du lịch lập tức sửa đổi kế hoạch, thông báo sau khi mọi người tắm rửa xong, có thể tự do hoạt động; tham quan biệt thự hoặc đến hoa viên; ra ngoài khu rừng chụp ảnh lưu niệm đều được.
Lúc này, các khách mời mới miễn cưỡng lộ ra nét tươi cười.
Trên người mỗi vị khách đều được trang bị máy ghi hình mini, thuận tiện cho việc ghi hình.
Khách mời có thể tùy ý mở hoặc đóng trực tiếp.
Phòng phát sóng của vị khách mời được yêu thích nhất sẽ được ưu tiên chiếm sóng nhiều hơn.
Hơn hết, số lượng đặt mua cũng góp phần làm tăng thêm sự nổi tiếng của từng cá nhân.
Đây sẽ trở thành căn cứ xếp hạng minh bạch nhất sau khi kết thúc một mỗi một kỳ của chương trình.
Mọi người mừng rỡ vì có được khoảng thời gian hoạt động tự do, ai nấy đều nỗ lực thu hút sự chú ý của khán giả.
Các khách mời ở trước màn ảnh cười đùa, không khí hoà thuận vui vẻ, sau đó từng người đi về phòng tắm rửa.
Yến Thời Tuân vẫn luôn duy trì sự trầm mặc, ánh mắt quét ngang khắp phòng khách, phát hiện lão quản gia không biết từ khi nào đã vô thanh vô tức biến mất, cậu chậm rãi về phòng.
Giống như lời của hướng dẫn viên du lịch, căn phòng trên tầng hai cạnh cầu thang, điều kiện không được tốt cho lắm.
Mặc dù đã được bày trí theo phong cách hiện đại, song, rõ ràng vẫn khác hẳn với sự nỗ lực trang hoàng xa hoa của cả ngôi biệt thự.
Có thể nhìn ra được, căn phòng vẫn có chút gì đó đơn sơ, chưa được bảo dưỡng tử tế.
Diện tích nơi này nhỏ hơn các căn phòng còn lại, lối đi bên ngoài vừa lúc thông lên tầng ba, cửa sổ và vách tường không được chạm trổ tinh tế như những nơi khác.
Rõ ràng vào trăm năm trước, nơi này hẳn là nơi ở của bà vú hoặc một gã gia sư nào đó.
Yến Thời Tuân ngắm nhìn toàn bộ căn phòng, trong lòng tự có phán đoán.
Lão quản gia từng nhắc đến hai việc “tắm nước ấm” và “tiệc tối”.
Sau khi kiểm tra phòng bếp, Yến Thời Tuân cảnh giác đi đến nhà vệ sinh.
Có lẽ chủ nhân ngôi biệt thự hiện tại là người rất yêu thích phong cách hoài cổ.
Ngoài việc trang trí thêm một ít thiết bị hiện đại, phần còn lại của ngôi biệt thự vẫn được giữ nguyên dáng vẻ ban đầu.
Yến Thời Tuân cong lưng, cẩn thận kiểm tra trong ngoài bồn tắm nhưng không thu hoạch được gì.
Khoảnh khắc cậu ngồi dậy, đối diện với tấm gương bên trên bồn rửa tay, bỗng nhiên trên mặt gương xuất hiện một thân ảnh trắng xóa.
Khi Yến Thời Tuân định thần nhìn lại, cái gì cũng không thấy.
Trong gương chỉ phản chiếu hình ảnh bên ngoài phòng ngủ, bức màn màu trắng tung bay trước gió, cửa sổ đang được mở toang.
Sau cơn mưa, nhiệt độ trên núi càng thêm lạnh lẽo, căn phòng không chút độ ấm càng làm cho người ta phát lạnh.
Bức màn cửa màu trắng bị gió thổi bay phát ra thanh âm “hô hô”.
Trong căn phòng an tĩnh, rõ ràng nghe giống như tông giọng của một ông lão gian nan phát ra tiếng “hô hô” đứt quãng.
Đọc truyện tại w p _qvdn_ nhé.
Yến Thời Tuân nhớ rất rõ, lúc cậu bước vào phòng, cửa sổ đang đóng chặt.
Bản thân không đi đến đó, càng miễn bàn đến việc mở cửa sổ ra.
Yến Thời Tuân nhíu mi, xoay đầu nhìn lại, phòng vệ sinh nằm đối diện với giường ngủ.
Từ góc độ này nhìn lại, giống như có người nào đó lặng lẽ từ trong gương nhìn về phía người đang ngủ say trên giường.
Cậu đứng tại chỗ vài giây, sau đó vô cảm bước đến đóng cửa sổ lại.
Bức màn trắng tinh nhất thời bất động, yên tĩnh ở vị trí cũ.
Ánh mắt theo bản năng nhìn bức màn, như phát hiện ra điều gì đó, cậu vội đứng sát vào cửa sổ nhìn xuống.
“Phanh phanh phanh!”
Đột nhiên vang lên tiếng đập cửa làm Yến Thời Tuân - người đang tập trung quan sát cũng giật mình.
“Yến ca, cậu tắm chưa? Tôi là Tiểu Bạch nè.” Thanh âm đ*o diễn Trương Vô Bạnh vang lên bên ngoài cửa phòng.
Yến Thời Tuân ngồi dậy, nhìn những vệt chồng chéo lưu lại trên cửa sổ, lúc này mới chậm chạp bước chân đến cửa phòng, sau khi xác nhận được thân phận người ngoài kia, sắc mặt bất thiện mở cửa ra.
“Sao thế? Yến ca, biểu cảm này của cậu, không phải là đang định cởi quần áo đi, ha ha.” Trương Vô Bạch kỳ quái nhìn Yến Thời Tuân vài lần, không tim không phổi định trêu chọc vài câu nhưng dưới ánh mắt áp lực của Yến Thời Tuân, thanh âm dần nhỏ đi, có chút xấu hổ.
Trong khi các vị khách đang bận rộn chỉnh trang quần áo, màn ảnh phát sóng trực tiếp chuyển hướng sang quay cảnh sắc núi rừng Quy Sơn, phần bình luận được mở ra hay không còn tùy thuộc vào quyết định của các vị khách mời.
Yến Thời Tuân quyết đoán đóng trực tiếp, màn ảnh không ghi hình được hoạt động của cậu, Trương Vô Bạch nhân cơ hội tới tìm Yến Thời Tuân.
“Khụ, kia.....!tôi chính là có chuyện muốn hỏi ý kiến của cậu.”
Trương Vô Bạch sờ mũi, vẻ mặt u sầu hỏi: “Cậu có thể giúp tôi nhìn xem, chương trình này rốt cuộc có nổi hay không? Tôi đã cược với lão cha nhà mình, nếu lần này thất bại, liền thành thành thật thật từ bỏ mộng tưởng, làm một phú tam đại ăn no chờ chết.
Chuyện này thật là đáng sợ.”
Yến Thời Tuân: “……”
Cậu sâu kín nhìn về phía kẻ "hoàn toàn không cảm thấy lời nói của mình nơi nào có vấn đề Trương Vô Bạch": “Cậu có biết Versailles* không?”
*Cung điện Versailles từng là nơi sinh sống của nhiều vị vua Pháp.
Đây được mệnh danh là cung điện lộng lẫy nhất Châu Âu và đẹp nhấy thế giới bởi quy mô cung điện đồ sộ, kiến trúc tinh xảo và cách bày trí xa hoa… Cung điện Versailles còn là biểu tượng quyền lực tối thượng của các triều đại Phong kiến Pháp.
Trương Vô Bạch mờ mịt: “Hả?”
“Cậu nên cảm thấy may mắn vì hiện tại không phát sóng trực tiếp, bằng không cậu sẽ bị người khác mắng chết.” Yến Thời Tuân cười nhạo nói: “Lại nói, tôi không đoán mệnh, chỉ biết bắt quỷ, nhiều năm như vậy cậu không biết sao?”
“Hơn nữa……”
Cánh môi Yến Thời Tuân khẽ giật, không có ý định nói tiếp.
Cậu tuy rằng giúp người khác bắt quỷ, trừ yêu, tuyệt không giúp họ đoán mệnh, xem phong thuỷ.
Nhưng kỳ thật sau khi nhận được lời mời của Trương Vô Bạch, cậu đã gieo cho chính mình một quẻ, cậu muốn nhìn xem bản thân có nên đi chuyến này hay không.
Nhưng, quẻ tượng lại là trống rỗng.
Chỉ nói cậu hãy đến tham gia gameshow của Trương Vô Bạch, còn những chuyện sẽ xảy ra, mặc kệ cậu gieo đi gieo lại nhiều lần cũng không thu hoạch được tin tức gì.
Chuyến đi này đối với Yến Thời Tuân mà nói giống như bị che mất phương hướng, không giống như dĩ vãng biết rõ bản thân nên làm gì và làm như thế nào.
Yến Thời Tuân nghĩ đến dị tượng sau khi bước xuống xe, tâm tư dạo qua một vòng, hỏi Trương Vô Bạch: “Biệt thự là cậu chọn à?”
“Không phải.” Trương Vô Bạch ăn ngay nói thật: “Phó đạo diễn và trợ lý nói cảnh sắc nơi này rất đẹp, hoàn cảnh biệt thự cũng không tồi, tôi chỉ phụ trách trả tiền mà thôi.”
Yến Thời Tuân: “……”
Cậu nhìn Trương Vô Bạch tựa như đang nhìn một con dê béo ngây ngô, ngốc nghếch.
“Cậu từng suy nghĩ qua chưa, có khả năng trong tổ đạo diễn có người liên hợp lại lừa tiền của cậu?”
Trương Vô Bạch: “!”
Yến Thời Tuân nhìn dáng vẻ như một tên hề của người trước mắt, cạn lời: “Được rồi, dù sao cũng đã đến nơi, xem ra hiện tại muốn đi xuống núi cũng không đi được…… Cứ như vậy đi.”
Thái độ Yến Thời Tuân không quá bình thường, vốn thể chất của cậu ta khác người, hàng năm thường xuyên bắt quỷ.
Trương Vô Bạch nhất thời ngẩn ra, sau đó bản thân lại nghĩ tới, khi đi lên núi, Yến Thời Tuân đã hỏi cậu về “tiền làm việc ngày thường”.
Trương Vô Bạch nuốt nước miếng, run rẩy hỏi: “Yến ca, cậu nói nơi này có, có......?”
“Ừm.” Yến Thời Tuân liếc mắt, ngăn cậu ta tiếp tục nói tiếp, ngón tay thon dài đặt lên khóe môi, bày ra dáng vẻ “Im lặng”.
“Không nên nhắc tới bất cứ từ ngữ nào liên quan, không cần kích thích chúng nó.” Cậu treo lên môi một nụ cười giả dối: “Có thể làm được không?”
Trương Vô Bạch điên cuồng gật đầu.
Vừa nãy Yến Thời Tuân vội vàng rời đi, không kịp quan sát, sau khi căn phòng đã yên tĩnh, bỗng nghe được thanh âm từ bên ngoài truyền đến.
Yến Thời Tuân đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, đối diện phòng cậu là hoa viên, có một cô gái mặc váy dài đang ca hát.
Chính là vị khách mời Bạch Sương, cô gái mở livetreams vui vẻ ca hát, thỉnh thoảng cười nói vài câu, cố gắng thu hút càng nhiều người xem.
Giọng hát vô cùng ngọt ngào, nhưng ở một biệt thự vắng vẻ và núi rừng bao la, mạc danh đem lại cảm giác lạnh lẽo dày đặc.
Ánh mắt Yến Thời Tuân chợt lạnh.
“Bạch Sương rất thông minh, sớm đã có chuẩn bị, thừa dịp không ai mở livetreams, cô ấy liền chủ động tấn công, số lượng người đặt mua để vào xem sắp ngang bằng với phòng trực tiếp của tổ tiết mục rồi.”
Trương Vô Bạch lấy máy tính bảng ra xem số liệu thời gian thực.
Khách mời có nhân khí, đối cậu ta cũng là chuyện tốt, cảm giác sợ hãi nhất thời cũng được hòa tan.
Yến Thời Tuân không nói gì nữa.
Vừa mới nhìn thấy vài vết đao ấn bất đồng trên bàn ăn, trên cửa sổ xuất hiện khá nhiều dấu vết tựa như móng tay hoặc là dao tạo thành.
Căn phòng này trước kia quá mức đơn sơ, lúc trùng tu lại cũng đã sửa chữa cả cửa sổ, Yến Thời Tuân không có biện pháp kiểm tra hết được.
Cậu nhíu mày, nhìn Trương Vô Bạch: “Đừng chỉ lo cười ngây ngô, chú ý nhiều một chút, nhớ nhắc nhở những người khác.”
Trương Vô Bạch còn đang nhìn số lượng khán giả của phòng phát sóng trực tiếp không ngừng tăng nhanh, mỉm cười, thoải mái đáp ứng: “Yên tâm đi, tôi đặc biệt đáng tin cậy đó.”
……
Bên dưới tầng một, tại cửa sổ đối diện hoa viên, một thân ảnh già nua lẳng lặng đứng, tựa hồ như hòa làm một với những vệt tối xung quanh.
Bỗng nhiên như nghe được tiếng động gì đó, lão ngửa đầu nhìn lên trần nhà trên đỉnh đầu.
Khóe miệng khẽ cong.
·
19 giờ đêm, tiệc tối đúng giờ bắt đầu.
Đối mặt với màn ảnh, mọi người trang điểm tỉ mỉ, bày ra dáng vẻ tươi cười.
Cũng có người hứng thú bừng bừng chia sẻ những hiểu biết về ngôi biệt thự, khơi gợi tò mò của tất mọi người.
Người nọ sau khi tìm hiểu, chủ động giới thiệu những món đồ cổ xa hoa của ngôi biệt thự, mọi người không nhịn được kinh hô, nói bản thân sau khi ăn xong cũng phải đi thăm quan một phen.
Hướng dẫn viên du lịch vừa nghe, kiến nghị mọi người thức đêm đi tham quan ngôi biệt thự, không chừng còn có thể tìm được đồ cổ của trăm năm trước.
Người đang ngồi trong góc trầm mặc ăn tối, sớm đã bị lãng quên - Yến Thời Tuân khựng lại.
Cậu cười một tiếng: “Không phải bảo sau khi ăn cơm chiều sẽ ngồi trong phòng khách chơi trò chơi à? Yên vị ngồi một chỗ chơi cho tốt, đừng có mà chạy loạn khắp nơi.”
“Nếu như đi lạc, muốn cứu cũng cứu không kịp.”
***
Đọc truyện tại wp chính chủ, vui lòng không mang truyện ra bên ngoài..