Bị Ép Gả Cho Tháo Hán Sơn Dã Nàng Được Đoàn Sủng


*Nhân mô cẩu dạng: Thân phận là con người nhưng lại hành xử như một con chóHắn phát hiện, Tịch Yểu đối diện với tất cả mọi người đều cười tủm tỉm, đối với hắn đều không có sắc mặt tốt, giống như hắn nợ nàng cái gì đó! "Dù sao ta cũng nhắc nhở nàng, mấy ngày nay, trong lòng mọi người đều muốn bốc cháy.

""Hừ!" Tịch Yểu khịt mũi lạnh lùng, không muốn nói nhiều lời với hắn.

Nàng biết ý tứ trong lời nói của Chu Nhung, vì mảnh ruộng nước đó, người trong thôn gặp được người Chu gia, đều sẽ trêu chọc vài câu, mặc kệ là thiện ý hay ác ý, mọi người Chu gia đều buộc phải chịu đựng, nhưng không ai tức giận nhổ những đám mạ đó ra.

Tính khí của Chu gia khiến Tịch Yểu cảm thấy bất khả tư nghị, nhưng lại thấy ấm áp không thể giải thích được.

Toàn bộ Chu gia, ngoại trừ Chu Nhung, những người còn lại đối xử với nàng thật sự không tồi, điều này khiến một đời này của Tịch Yểu đã đối mặt với mưu mô ngay từ nhỏ, muốn ôm lấy sự ấm áp này! Nàng đang cân nhắc nếu như sau khi mình và Chu Nhung hòa ly, khả năng được ở lại Chu gia là như thế nào.


Nếu trở thành nữ nhi nhà bọn họ, tựa hồ rất tốt!Tịch Yểu muốn thay đổi thân phận, thầm quyết định phải đối xử tốt với người Chu gia, tốt đến mức bọn họ sẽ luyến tiếc mình rời đi, sau đó sẽ đem chuyện giữa mình và Chu Nhung ra làm rõ, nếu như đổi thân phận, đương nhiên có thể ở lại.

Càng nghĩ Tịch Yểu càng cảm thấy chủ ý của mình không tồi, quyết định từ ngày mai đối xử tốt với người của Chu gia, cố gắng đạt tới mức bọn họ luyến tiếc mình rời đi.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn họ cũng tốt với nàng.

Vốn đã chuẩn bị sẵn sàng, nghĩ là nàng làm ầm ĩ hay làm nũng với mình, để mình có thể lưu lại đám mạ trên ruộng nước, cũng không nghĩ tới mình chỉ nói một câu, nhận được cái hừ lạnh sau đó người liền xoay vào trong ngủ, không tới chốc lát thì tiếng hít thở đã truyền đến, Tịch Yểu đã ngủ thiếp đi.

Chu Nhung chỉ cảm thấy một trận lo lắng của mình, lại bị âm thanh hô hấp này quấy rầy.

Quay đầu nhìn nữ nhân đang ngủ nghiêng, hắn cau mày, sau đó nghĩ đến lát nữa phải chịu sự tra tấn, theo thói quen bỏ tay ra sẵn, miễn cho lát nữa nữ nhân tiến vào trong lòng ngực mình sẽ bị cộm.

Nhưng Tịch Yểu dường như đối nghịch với hắn, bình thường sau khi ngủ thiếp đi, một lúc sau nàng bắt đầu động, hôm nay sau khi ngủ, không biết có chuyện gì vẫn ngủ nghiêng như thế, không chút nhúc nhích, giống như lúc trước người lộn xộn tay chân không phải là nàng, làm cho Chu Nhung không nhịn được muốn mắng người.

Trong ngực có người, hắn không thể ngủ được.

Bây giờ, trong ngực không có ai, hắn càng không ngủ được.

Nhìn sang nữ nhân bên cạnh đang ngủ một cách yên tĩnh, Chu Nhung siết chặt nắm đấm, cuối cùng bất lực phát hiện mình không thể làm gì khác hơn là chịu đựng.


Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Tịch Yểu ngạc nhiên khi thấy Chu Nhung vẫn chưa rời giường, hơn nữa là đang ngủ nghiêng hướng về phía nàng.

Sau khi Chu Nhung ngủ thiếp đi, vẻ mặt bình tĩnh không thấy có lực công kích, khiến cho Tịch Yểu không khỏi nhìn thêm vài lần.

Chu Nhung tỉnh táo, đối với nàng đều toàn là ý kiến.

Sau khi ngủ đi, ngay cả lông mày của hắn cũng giãn ra, nhìn thấy như một người tốt.

Nhìn nhìn, Tịch Yểu đột nhiên phát hiện lông mi của Chu Nhung dài như vậy, làn da cũng tốt, mặc dù đã ở trên mặt đất mấy ngày nên làn da có vẻ hơi đen, nhưng so với những người khác thì vẫn là trắng.

"Nhìn là nhân mô cẩu dạng.


" Đúng vậy, tính tình này, rất cẩu.

Nàng tự lẩm bẩm một câu, sau đó muốn đứng dậy đi mặc y phục, khi chuẩn bị rời giường thì xoay người qua trên người Chu Nhung.

Ngồi ở mép giường, thấy nam nhân đang nằm vẫn ngủ ổn định, vô thức cau mày một chút, bàn tay nhỏ của nàng mang theo khí tức ôn nhu, trực tiếp che lên trán người ta, sau khi cảm thấy nhiệt độ cơ thể hắn bình thường, nàng thở phào nhẹ nhõm, sau đó mặc y phục xong nàng cũng không quay đầu lại mà ra khỏi cửa.

Nghe thấy âm thanh đóng cửa, hai mắt Chu Nhung liền mở ra.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận