Ôn Tư Tư thầm kêu không ổn, thiết lập nhân vật yếu đuối gì đó, cốt truyện chính gì đó cô đã sớm vứt lên tận chín tầng mây rồi.
Nhưng để không bị phạt, cô đành cãi cố: "Cậu hiểu gì chứ, đây gọi là lạt mềm buộc chặt."
Hệ thống chỉ thiếu điều trợn trắng mắt: "Ký chủ, tôi đọc sách cũng không ít, cô đừng có lừa tôi."
Ôn Tư Tư không chút nương tay phản bác: "Cậu đọc nhiều sách thì cậu có kinh nghiệm yêu đương không? Trăm năm qua cậu yêu đương mấy lần rồi? Không có đúng không, cứ chờ mà xem."
Cô vừa đấu khẩu với hệ thống, vừa theo chỉ dẫn của nhân viên ra khỏi phòng.
Kết quả vừa ra khỏi phòng, Sở Hiên buông một câu mỗi người tự tìm rồi đi luôn, chẳng có tinh thần hợp tác gì cả.
Nhìn hướng anh ta rời đi rõ ràng là đi theo Nhan Tâm, cũng biết là không để luật chơi vào mắt.
Ôn Tư Tư chẳng quan tâm anh ta đi đâu, tốt nhất là đừng xuất hiện trước mặt cô tránh chướng mắt.
Nhưng chưa đi được hai bước, cô đã bị một giọng nam ấm áp gọi lại: "Tư Tư, chúng ta nói chuyện đi?"
Là Tạ Quân Trạch.
Trong trí nhớ, đã lâu lắm rồi anh ta không gọi nguyên chủ một cách dịu dàng như vậy.
Tạ Quân Trạch ánh mắt sâu thẳm, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
Có lẽ đã hơn mười, hai mươi giây, thấy Ôn Tư Tư không phản ứng, Tạ Quân Trạch lại gọi tên cô một lần nữa.
Lần này, Ôn Tư Tư ngoan ngoãn đáp: "Được thôi."
Trong đầu cô vang lên giọng nói đắc ý của cô: "Tôi đã nói rồi mà 052, tin tôi chắc chắn không sai.
Cậu xem, không phải anh ta đến rồi à?"
Trong trung tâm thương mại đông nghịt người.
Không ít người sống quanh đây biết có ngôi sao đến ghi hình, đều chạy đến hóng chuyện.
Cộng thêm người hâm mộ của các bên đi theo lịch trình, cố tình chen chúc khiến trung tâm thương mại vốn đã khá lớn trở nên chật như nêm cối.
May mà chương trình đã dọn dẹp trước, lại mời không ít nhân viên an ninh duy trì trật tự chặn đám đông vây xem ở bên ngoài, như vậy mới đảm bảo ghi hình được suôn sẻ.
Tạ Quân Trạch lắng nghe những âm thanh sôi nổi bên ngoài, thỉnh thoảng nghe thấy tên mình.
Anh ta nghĩ rằng không thể để mọi người nhìn thấy mình và Ôn Tư Tư đi cùng nhau bèn nhìn quanh, nói với người quay phim đang theo sát rồi dẫn cô vào một bể bơi gần họ nhất mà không cần đi qua đám đông vây xem.
Hai người đứng đối diện nhau, làn nước xanh biếc phản chiếu bóng dáng của họ.
Tạ Quân Trạch nhìn cô gái trước mặt, rõ ràng là cùng một khuôn mặt như trước nhưng lại khiến anh ta có cảm giác kỳ lạ không nói nên lời.
Ánh mắt cô nhìn người khác, dáng vẻ nói chuyện dường như đều khác trước.
Nhận ra ánh mắt đánh giá của anh ta, cô không còn cúi đầu e thẹn như trước nữa, ngược lại mở to mắt nhìn chằm chằm anh ta.