Ôn Tư Tư kinh ngạc: Chưa từng thấy ai ngoại tình mà nói ra được những lời thanh cao thoát tục như vậy.
Cô buột miệng thay cho nguyên chủ phản bác: "Vậy ý anh là Ôn Tư...!là lỗi của tôi sao?"
Đáng bị cắm sừng ngoại tình? Còn bị đổ oan thành tiểu tam?
"Cũng không thể nói như vậy.
Chỉ là chuyện đã xảy ra rồi, kết quả hiện tại là tốt nhất cho em, cho anh và cho Nhan Tâm.
Nhan Tâm nổi tiếng hơn em, sự nghiệp cũng tốt hơn em, còn em thì sao." Tạ Quân Trạch liếc cô, nếu trước đó anh ta còn lo lắng thì giờ nghe cô nói mấy câu này, trong lòng khẳng định vừa rồi cô cố tình nói vậy để gây sự chú ý của anh ta.
Thái độ dịu dàng trước đó cũng không còn, lần nữa mở miệng giọng nói đã ẩn chứa sự cảnh cáo: "Ôn Tư Tư, cô chẳng là gì cả.
Hồi đó nếu không có tôi ở sau lưng cung cấp cho cô đủ mọi nguồn lực thì sự nghiệp của cô cũng không thể phát triển thuận lợi như vậy.
Giờ như thế này coi như là trả ơn tôi đi.
Cô đừng được voi đòi tiên, vô lý làm loạn nữa."
?
Không phải, anh ta bị bệnh à?!
Lúc này Ôn Tư Tư cảm thấy mình được giáo dục rất tốt, vậy mà có thể chịu đựng được tên ngốc này vo ve bên tai.
Cô không hiểu nguyên chủ sao lại mù mắt mà thích một tên vô liêm sỉ như vậy, chỉ thấy một cơn tức giận vô cớ bùng lên trong lồng ngực.
Không trút giận ra cô sẽ tức chết mất!
Cô nhìn mặt nước phẳng lặng bên cạnh, khi ngẩng đầu lên, đáy mắt thoáng hiện lên một tia ác ý: "Tạ Quân Trạch, anh có biết khi gặp anh ở đây, tôi muốn làm gì nhất không?"
Cảm giác kỳ lạ đó lại ập đến nhưng Tạ Quân Trạch chọn cách phớt lờ.
Nếu anh ta nhìn kỹ sẽ phát hiện trong mắt Ôn Tư Tư không còn chút tình yêu thương quen thuộc ẩn sâu trong đáy mắt nữa.
Tạ Quân Trạch cười khẩy, nghĩ thầm còn có thể làm gì nữa, đương nhiên là quấn lấy anh ta rồi.
Chuyện này, cô rất thành thạo.
Anh ta ngán ngẩm nói: "Ôn Tư Tư, chúng ta đã chia tay rồi, đừng nghĩ dùng thủ đoạn gì để tôi quay lại bên cô.
Nếu cô còn dám làm loạn gây bất lợi cho Nhan Tâm, tôi đảm bảo sẽ khiến cô ở..."
Không nghe không nghe, tên khốn tụng kinh!
Ôn Tư Tư ngắt lời anh ta, cô chỉ tay về phía sau anh ta nói: "Tạ Quân Trạch, mau nhìn xem đằng sau anh là ai kìa?"
"Ai?" Tạ Quân Trạch tưởng có người xông vào, trong lòng căng thẳng vội quay đầu lại.
Ôn Tư Tư nhân cơ hội nhanh chóng vòng ra sau đá thẳng vào mông anh ta, không chút nương tay đá anh ta xuống nước.
Nhìn Tạ Quân Trạch thò đầu khỏi bể bơi, vẻ mặt đầy vẻ không thể tin nổi, cô từ từ thu chân lại: "Đúng vậy, chúng ta đã chia tay rồi nên thằng khốn nạn đi tìm chết đi."
Tạ Quân Trạch:...
Lịch sử luôn có những điểm tương đồng đến kinh ngạc.
Hệ thống lại đến: "Á á á, ký chủ của tôi ơi, cô xem xem cô lại làm gì kìa?"
Sao lại dùng từ lại?