"Cô cứ thế mà đi sao?" Thấy cô không chút lưu luyến quay người định rời đi, Tạ Quân Trạch cũng không còn tức giận vội lên tiếng gọi cô lại, vẻ kinh ngạc trên mặt còn rõ ràng hơn cả lúc rơi xuống nước nãy.
"Không thì sao, để tôi xuống nước đá anh à.
Xin lỗi, tôi không có sở thích đó."
"Cô!" Ngọn lửa giận dữ trong mắt Tạ Quân Trạch như muốn thiêu rụi Ôn Tư Tư trước mặt, anh ta hung dữ nói lời tàn nhẫn: "Ôn Tư Tư, cô biết tôi là người như thế nào.
Không cần biết là lời nói trong chương trình, hay bây giờ đá tôi xuống nước, tôi nhất định sẽ khiến cô phải trả giá.
Đến lúc đó đừng khóc lóc cầu xin tôi tha thứ!"
Ôn Tư Tư không biết nhưng ký ức của nguyên chủ thì biết.
Tính cách Tạ Quân Trạch lạnh lùng, chỉ dịu dàng với người mình để ý nhưng đối với người ngoài anh ta phần lớn vẫn giữ thái độ lịch sự nhờ nhiều năm được giáo dục tốt, chỉ đối xử khắc nghiệt với riêng nguyên chủ.
Bất kể nguyên chủ làm gì, từ chuyện nhỏ như ăn mặc sinh hoạt, đến chuyện lớn như quan điểm lý tưởng, anh ta đều đem ra so sánh với Nhan Tâm.
Dùng cách nói hiện đại là PUA nguyên chủ.
Mà tính tình nguyên chủ vốn nhu nhược, lại rất yêu anh ta.
Lâu dần, càng ngày càng trở nên hèn mọn trước mặt anh ta, ngay cả bạn bè của anh ta cũng có thể làm khó cô trước mặt mọi người.
Giờ cô đã đắc tội với anh ta, sau khi ra ngoài anh ta chắc chắn sẽ trả thù.
Nhưng thì sao chứ? Ôn Tư Tư cô không phải lớn lên do bị dọa!
Khóe miệng Ôn Tư Tư cong lên một nụ cười mỉa mai: "Ôi chao, tôi sợ quá đi mất.
Xin hỏi Tạ thiếu gia định đối phó với tôi thế nào?"
Tạ Quân Trạch không ngốc đến mức không nghe ra sự chế giễu trong lời nói của cô.
Anh ta "Xoẹt" một cái đứng dậy khỏi mặt nước, quần áo ướt sũng bó sát vào người, mơ hồ lộ ra cơ bụng săn chắc: "Cô cứ mạnh miệng đi, đừng tưởng rằng Sở Hiên sẽ chống lưng cho cô.
Anh ta thích Nhan Tâm, chỉ lợi dụng cô thôi.
Tôi cho cô một cơ hội nữa, ngoan ngoãn nhận lỗi..."
"Người cứng miệng là anh chứ, Tạ Quân Trạch, anh có muốn xem tình cảnh hiện tại của anh không.
Anh có tin tôi xuống đá thêm cho anh mấy phát nữa không, rửa sạch nước trong não anh đi?"
Tạ Quân Trạch tức giận trừng mắt nhìn cô, mặt đỏ bừng: "Cô dám!"
Ôn Tư Tư đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở cơ bụng của anh ta, cô nhướng mày: "Tôi có gì không dám? Tôi lại không phải chưa từng đá, chỉ tiếc là thời gian có hạn, tôi phải đi ghi hình rồi.
Còn anh cứ ở đây tận hưởng thời gian bơi lội vui vẻ nhé."
Nói xong, cô lại quay người đi.
"Ôn Tư Tư, cô dám đi thử xem?!" Tạ Quân Trạch không cam lòng hỏi cô từ phía sau: "Cô thực sự không còn gì muốn nói với tôi sao?"
Cô thực sự không sợ chút nào sao?!
Sao có thể chứ?!