Tin tức Đế Thái tử sắp trở về Vân Đài các như một cơn gió thổi tung toàn bộ Đế Đài, Triệu gia nghe xong, sợ tới mức chết khiếp.
Ruột gan Triệu Trùy hối hận cả rồi, cũng không dám thay đổi ý nghĩ đem Triệu Chi Chi đưa đến phủ các quan thần khác nữa.
Vài ngày sau khi biết được tin tức này, hắn đã phạm sai lầm lớn rồi!
Triệu Trùy ngay lập tức ngừng so sánh ưu và khuyết của các qun thần, sau khi suy nghĩ, cuối cùng hắn quyết định cử người đến Vân Đài các tặng đồ, và đưa đến một bát bánh anh đào.
Lúc Triệu Chi Chi nhận được bát bánh anh đào, tay nàng đã lạnh cóng.
Triệu nô theo lời của Triệu Trùy nói với Triệu Chi Chi: "Chủ nhân nói, nếu Đế Thái tử quyết định trở về Vân Đài các, yêu cầu tiểu thư sớm chuẩn bị, bất kể dùng thủ đoạn gì, tiểu thư đều phải làm cho Thái tử điện hạ nhận lấy tâm ý Triệu gia."
Tâm ý của Triệu gia, cũng chính là nàng.
“Nếu ta không làm được thì sao?” Triệu Chi Chi nhỏ giọng hỏi.
"Chủ nhân nói, hầu hạ một người hay là mười người, tất cả đều tùy thuộc vào bản thân tiểu thư."
Cả người Triệu Chi Chi run lên, môi trắng bệch run rẩy nói: "Ta hiểu rồi, chuyển lời lại cho phụ thân, ta sẽ làm được."
Bây giờ đã là đầu xuân, ánh nắng chan hòa, nhưng Triệu Chi Chi chẳng thể cảm nhận được chút ấm áp nào.
Nàng cầm chiếc bánh anh đào, nặng nề đi về phía trước, thay vì trở về phòng, nàng lại trốn trong căn phòng nhỏ của Nam Đằng Lâu.
Thiếu nữ ngồi xếp bằng ở chính giữa căn phòng nhỏ, vầng trán trắng nõn bay bay thành từng sợi tóc mỏng, bốn tháng đợi hoài đợi mãi, đợi đến bất tận.
Nàng nhìn chằm chằm vào bánh anh đào trên mặt đất, đôi mắt hơi đỏ lên.
Bát anh đào này, đã muộn tới bốn tháng.
Trong đầu quay cuồng những lời Triệu phụ nói, nàng không khỏi lắc lắc đầu, dùng tay run rẩy dụi mắt, lại chọt lên khóe miệng, cố nặn ra một má lúm đồng tiền.
Ăn đi.
Ăn với một nụ cười, không thể lãng phí món ăn trân quý này được.
Một bên Triệu Chi Chi vừa khóc vừa ăn, ngấu nghiến cả bát, ăn xong lau nước mắt và nấc một cái.
Sẽ ổn thôi.
Nàng tự nhủ, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.
Nàng sinh ra là để làm chuyện này, tuy chưa thử nhưng chắc chắn nàng có thể làm tốt.
Chỉ cần hầu hạ nam nhân thôi mà, không cần sợ hãi.
Có tiếng ồn ào bên ngoài.
Dạo này Vân Đài các không được yên tĩnh, từ khi mọi người biết Đế Thái tử sẽ trở lại Vân Đài các, từng người một trở nên điên cuồng, như thể đã được Thái tử sủng ái rồi vậy, và bây giờ bọn họ đang chuẩn bị cho tương lai của mình.
Trước đây, Vân Đài các là một nơi bị vứt bỏ, mọi người đều sống trong đó, tuy thỉnh thoảng xảy ra xung đột nhưng phần lớn thời gian bọn họ vẫn yên bình, bây giờ thì khác, các nàng sẽ không còn bị lãng quên nữa, các nàng đã có thể có ích vì gia tộc.
Chỉ trong vài ngày, Vân Đài các đã bị chia thành hai phe, đứng đầu mỗi phe là Tôn tiểu thư và Việt nữ.
Có rất nhiều mỹ nữ ở Vân Đài các, nhưng vị trí Thái tử phi chỉ có một.
Tuy rằng Thái tử chưa lên ngôi, lập Thái tử phi còn quá sớm, nhưng mọi người đã nghĩ đến chuyện tranh đoạt.
Gần quan được ban lộc, chỉ cần được hầu hạ bên cạnh Thái tử, chẳng phải là vài năm sau tuyển Thái tử phi sẽ có khả năng sao.
Cho dù thực hư thế nào, chỉ cần giành được phận thê thiếp nho nhỏ cũng tốt rồi.
Sau khi Thái tử tiến vào Vân Đài các, cho dù không có ý định chọn Thái tử phi hay thê thiếp, thì ít nhất cũng sẽ phong một vài lương ngự(*).
(*) Nữ nhân để Thái tử thị tẩm.
Nếu mệnh các nàng không tốt, không làm lương ngự được, họ chỉ có thể làm những tiểu thư vô danh vô phận ở Vân Đài các mà thôi.
Sau khi ước lượng xuất thân xong, mọi người liền nhanh chóng chia phe thuộc về mình.
Hai làn sóng, người đứng đầu là Việt nữ và Tôn tiểu thư đã bắt đầu cạnh tranh.
Tôn tiểu thư là một trong số ít tiểu thư của các quan thần Đế Đài không đứng trong phe phản động.
Mấy tháng trước xử lý danh sách các gia tộc phản đế, không có Tôn gia trong danh sách.
Tôn gia trở thành một trong những gia tộc cũ ở Đế Đài duy nhất còn sót lại.
Xưa nay Tôn gia nữ nhi giữ phong thái quý phái, ít nhiều cũng có chút giống Việt nữ, hiện tại dù có xé rách da mặt cũng không hề sợ Việt nữ.
Triệu Chi Chi chạy ra ngoài căn phòng nhỏ, đứng trên lan can nhìn thấy Tôn tiểu thư đang dẫn một đoàn người đi tới Nam Đằng Lâu.
"Khi Điện hạ trở về, ngài ấy nhất định sẽ sủng hạnh tiểu thư."
"Việt nữ làm sao có thể so sánh với với nữ nhân cao quý như tỷ đây, Việt nữ cũng chỉ là một tiểu muội mất nước, vị trí Thái tử phi đó, làm sao có thể so với tiểu thư."
"Nhìn hết cái Vân Đài các này, chỉ có tiểu thư là thích hợp hầu hạ bên cạnh Thái tử nhất thôi."
Nhìn thấy bọn họ chuẩn bị lên lầu, Triệu Chi Chi tiến thoái lưỡng nan, dứt khoát đứng yên ở chỗ cũ.
Dạo này không ai lấy nàng ra làm trò cười, gặp trên đường cũng mặc kệ nàng.
Bọn họ rất bận, bận tranh giành cung thất.
Vân Đài các rất lớn, trước đây mọi người đều đổ xô đến sống trong Đệ Nhất Khuyết, nhưng bây giờ Thái tử sắp trở lại, Đệ Nhất Khuyết không còn là nơi ở tốt, quá xa tẩm điện(*) của Thái tử.
(*) Nơi nghỉ ngơi của Thái tử.
"Nơi này không tồi, cách cũng gần, nhìn từ xa là biết, đây chính là nơi tốt nhất." Tôn tiểu thư phân phó nô tì bên cạnh, "Chờ tu sửa xong thì chiếm nơi này."
Phỉ cơ nhắc nhở: “Việt nữ cũng thích nơi này sao?” Chỉ chỉ Triệu Chi Chi trước mặt.
Khi Tôn tiểu thư nhìn thấy Triệu Chi Chi, hiếm khi chỉ cười xấu xa hất đổ bát gốm trong tay nàng.
"Việt nữ phái ngươi đến đây?"
"Không phải."
Tôn tiểu thư: "Tốt nhất là không phải.
Sao ngươi lại đột nhiên đến đây?"
Triệu Chi Chi nói: "Không phải đột nhiên tới, ta phát hiện ra nơi này, ta đã từng tới đây rất nhiều lần."
Tôn tiểu thư cười rộ lên: "Ngươi phát hiện? Vậy ngươi còn muốn chiếm nơi này để ở luôn sao?"
Triệu Chi Chi rất thích Nam Đằng Lâu, đây là nơi mà nàng và Chíp Chíp đã ở cùng nhau trong nửa tháng, về sau tu sửa lại, nếu họ có thể sống ở đây thì tốt quá.
Nhưng nàng sẽ không nói ra điều này, nàng chỉ nghĩ về chuyện này mấy lần trong lòng mà thôi
Thấy nàng không nói gì, Tôn tiểu thư càng thêm kiêu ngạo: "Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng si tâm vọng tưởng.
Dựa vào xuất thân của ngươi, nói không chừng Thái tử sẽ cho ngươi làm nô tỳ đấy."
Mọi người đều phụ họa: "Đúng vậy, Triệu cơ, tốt hơn là ngươi nên tự mình xem lại bản thân đi."
"Xinh đẹp thì đã sao? Tương lai không phải cũng sẽ hầu hạ chúng ta sao?"
Tôn tiểu thư nói: "Nếu thực sự có thể hầu hạ chúng ta, đó chính là phúc khí của nàng."
Mày đẹp Triệu Chi Chi nhíu chặt.
Có lẽ là do ăn một bát bánh anh đào.
Có lẽ là nghĩ đến những lời Triệu phụ nhờ người nói.
Nàng không còn ngu ngốc đứng yên để mặc cho bọn họ chế nhạo nữa, mà đẩy ra đám người và chạy ra ngoài ——
"Ai muốn hầu hạ các ngươi."
Câu nói này cực kỳ nhẹ nhàng nhẹ nhàng, vừa nói ra đã hòa vào trong gió.
Nàng không muốn hầu hạ bất cứ ai cả.
không muốn hầu hạ bọn họ, và càng không muốn hầu hạ nam nhân.
Dù là một nam nhân hay mười mấy người, nàng cũng không muốn tới gần.
Giá như trên đời này, không có nam nhân là tốt rồi.
Đối với các gia tộc trong thành mà nói, việc Đế Thái tử trở lại Vân Đài các, chắc chắn là một cơ hội rất tốt.
Ân vương triều đang tìm người thay thế các quan thần xưa, ai cũng muốn có được một phần.
Bên cạnh Hoàng Đế đã có một Quý Hành giữ chỗ, ai cũng đừng nghĩ vượt qua y, nhưng Đế Thái tử lại không hề có tri kỷ bên cạnh.
Đế Thái tử của ngày hôm nay, chính là Hoàng Đế của ngày mai, chỉ cần có thể thể hiện trước mặt Đế Thái tử, tương lai sẽ không cần lo về tiền đồ.
Ân vương đã giao việc tu sửa lại cho chính khanh Quý Hành, và Quý Hành đã tiến cử Quý Ngọc.
Quý Ngọc bị chuyện tốt hôm nay đập vào đầu, hận không thể ôm lấy chân Quý Hành và hôn lên chân y một ngàn lần: "Thúc thúc à, thúc thật sự là thúc thúc tốt của ta!"
Quý Hành dội một gáo nước lạnh: "Việc lặt vặt giao cho ngươi, nhưng ngươi phải tự dùng tiền của mình."
“Ta phải tự dùng tiền của mình?” Quý Hành sửng sốt.
“Tu sửa Vân Đài các là một việc lớn, ít nhất cũng đến mười vạn ngân lượng, chẳng lẽ nhà Quý gia của chúng ta tự trả tiền sao?"
Quý Hành xùy xùy xùy: "Lần này tu sửa, Quý gia sẽ không trả một hào nào.
Ngươi là ngươi, Quý gia là Quý gia.
Nếu việc không được xử lý tốt, ngươi dùng mạng tạ tội là được, đừng cố kéo Quý gia xuống nước."
Quý Ngọc khóc thành tiếng kêu lên: "Thúc thúc hại người! Ta làm gì biết chuyện tốt như vậy chính là cái bẫy của trời! Sớm biết vậy thì ta đã không đến Đế Đài rồi, đáng thương cho ta, tuổi còn trẻ chưa đón dâu sinh con đã bị thúc thúc hại chết!"
"Nếu lấy tiền của vương thất, chuyện vặt này nào sẽ đến lượt ngươi? Không phải chỉ là một ít tiền thôi sao, có gì khó đâu." Quý Hành cười gian, dáng người thấp bé đứng trên ghế đẩu lau nước mắt cho Quý Ngọc, vừa lau vừa nói: "Đừng nói thúc thúc không thương ngươi, thúc sẽ dạy ngươi một chiêu, bảo vệ tiền tu sửa của ngươi, đến mức còn dư luôn."
Quý Ngọc rơm rớm nước mắt: "Chiêu gì vậy?"
"Ngươi, trên đường đi, nói mình là đại quan tu sửa, tự nhiên sẽ có người cho ngươi tiền."
"Thúc thúc lại lừa ta, trên đường ta la lối, người khác không phải xem ta là kẻ điên sao."
"Tức chết mất, cũng may ngươi không phải nhi tử của ta, nếu không ta sẽ tức điên lên.” Quý Hành chọc giữa trán gã một cái: “Ngươi không cần ra giữa phố kêu, chỉ cần ngươi hét cho những người đó biết về việc tu sửa Vân Đài là được, còn việc bọn họ có biết dụng ý của ngươi hay không thì xem bản lĩnh của ngươi."
Quý Hành ngay lập tức hiểu ra: "Thúc thúc muốn nói tới những gia tộc trước đã bị kết tội đó sao..."
"Đâu chỉ những người đó, còn có ai trong thành không muốn nịnh bợ Điện hạ chứ? Chỉ cần ngươi có thể xây cầu để bọn họ dụng tâm ý làm gì đó cho Điện hạ, bọn họ còn có thể không cảm tạ ngươi sao?" Quý Hành vỗ vai Quý Ngọc, "Ngươi có thể dừng chân ở Đế Đài hay không, phải xem việc lần này rồi."