Tim Triệu Chi Chi muốn nhảy vọt ra khỏi cổ họng rồi, đến dư quang cũng không dám liếc nữa, gắt gao nhắm chặt mắt lại.
Nàng chưa từng nhìn thấy Đế Thái tử, trên lưng nàng cũng không có khắc hai chữ Triệu cơ, nàng không nghĩ Đế Thái tử sẽ vì một nữ nhân không quen biết mà dừng chân lại.
Có lẽ ngài đột nhiên có việc gì đó muốn phân phó nên ngừng bước.
Không biết đã qua bao lâu, chung quanh vẫn không có động tĩnh gì, Triệu Chi Chi lặng lẽ hé mắt ra, đôi hài kia vẫn đứng yên trước mặt nàng.
Nàng không dám kêu một tiếng, càng không dám lộn xộn ngẩng đầu lên, làn da trắng nõn ra càng nhiều mồ hôi.
Sự can đảm mà nàng luyện tập vì bản thân trong những ngày qua đều đã biến mất cả, phiền não về việc làm thế nào để cống hiến thân thể thành công cũng không còn quan trọng nữa.
Trận thế đầy khí thế như ngọn núi đồ sộ bên ngoài Vân Đài các, binh mã uy phong lẫm liệt ở hai bên đường, tất cả mọi người đều cúi đầu quỳ lạy đầy thành kính như đã khuất phục vị thần tiên, tất cả đều thể hiện sự uy nghiêm, lạnh lẽo của vương quyền.
Vào lúc này, không có ai khiến nàng sợ hãi hơn người trước mắt.
Chỉ một bước chân dừng lại của hắn thôi cũng đủ khiến nàng kinh hồn táng đảm (*).
(*) Kinh hoảng, lo sợ.
Hôm nay nàng trang điểm không ổn chỗ nào sao, có gì làm mất lòng Thái tử sao?
Nhưng chẳng qua nàng chỉ mặc bộ y phục mỹ lệ nhất, đeo trang sức đẹp nhất của mình như những người khác thôi mà, diện như thế là để thể hiện sự vui mừng vì chủ nhân Vân Đài các đã trở lại.
Tuy rằng nàng không thật lòng vui vẻ, nhưng nàng cũng không dám lỗ mãng, huống chi là chậm trễ.
Nàng chưa bao giờ ăn mặc như ngày hôm nay, để tôn lên vòng eo động lòng người, nàng đã không ăn gì cả ngày hôm qua.
Nàng đã thể hiện sự chân thành nhất của mình để chào đón hắn, nếu nàng bị trừng phạt vì chuyện này, nàng chỉ có thể nhận mệnh của mình.
Đôi môi đỏ mọng của Triệu Chi Chi cắn lại tạo thành những dấu răng mờ mờ, thân thể gầy yếu không xương của nàng thu lại như một cành liễu trong tầm mắt của Cơ Tắc.
Đôi mắt hắn từ từ lướt qua trên người nàng, từ mái tóc đen mềm mại đến vòng eo thon nhỏ có thể ôm trọn bằng một tay, mỗi một tấc da đều được khắc họa rất tinh tế.
Khi từ xe bước xuống, hắn đã nhìn thấy nàng.
Nàng quỳ xa đến thế, nhưng hắn vẫn tìm thấy nàng trong nháy mắt.
Giữa thân ảnh đã nhạt nhòa của đám người kia, dáng người xinh đẹp tuyệt trần của thiếu nữ vẫn động lòng người, không cần phát ra tiếng động hay động tĩnh gì, cứ lặng lẽ quỳ ở đó đã khiến người khác không thể bỏ qua nàng.
Cơ Tắc từ từ hoàn hồn, thầm nghĩ đây có lẽ chính là cái gọi là phong tư yểu điệu (*), nếu không làm sao hắn thậm chí còn không nhìn thấy khuôn mặt của nàng, chỉ cần nhìn thấy bờ vai, tấm lưng thon thả và chiếc cổ thon dài trắng nõn kia liền có thể nhận ra nàng.
(*) Dáng người thướt tha, mềm mại.
Hôm nay nàng trang điểm, thật là lộng lẫy.
Là vì hắn sao?
Một nụ cười yếu ớt chớm nở từ đôi mắt đen nhánh của Cơ Tắc, cảm giác khó chịu trước khi ra khỏi cung và sự phiền muộn trước những nghi thức rườm rà trên đường đi hiện tại đã thoáng đi bớt.
Hắn tiến lên một bước, mũi giày gần như gần chạm vào đầu ngón tay của Triệu Chi Chi, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán nàng bị hắn thu vào đáy mắt, hắn vén ống tay áo, cúi người định lau cho nàng.
Đột nhiên mỹ nhân bên cạnh Triệu Chi Chi mềm nhũn ngã xuống đất, hi vọng nhân cơ hội này có thể chiếm được sự chú ý của Đế Thái tử.
Mỹ nữ chạm hài của Cơ Tắc, kiều nhu che ngực: "Tiểu nô nhìn thấy sự uy vệ của Điện hạ, vui mừng khôn xiết, có chút thất lễ, mong Điện hạ sẽ tha tội."
Động tác vén tay áo của Cơ Tắc đột nhiên dừng lại, rũ mắt nhìn mỹ nhân bên chân, mỹ nhân phát hiện tầm mắt của hắn, nhìn lại càng thêm quyến rũ, đánh bạo dụi mặt vào hài của hắn.
Cơ Tắc lui về phía sau nửa bước, ánh mắt bình tĩnh như nước, chỉ một hướng ngẫu nhiên, ra chỉ thị với gia lệnh.
Gia lệnh lập tức hiểu ý, lớn tiếng nói: "Điện hạ có lệnh, ban tội chết."
Không đợi mỹ nhân kịp khóc lóc, hòa thượng từ trong tu viện đã bước tới chặn miệng nàng, không ai hỏi nàng từ đâu đến, cũng không ai hỏi gia chủ đã đưa nàng đến đây là ai, nàng như một nô lệ bình thường trên đường phố, bị người khác lôi kéo đi xuống.
Các mỹ nhân hít một hơi.
Sau khi lấy lại tinh thần, Đế Thái tử đã đi vào Vân Đài các.
Đế Thái tử vừa đi, lập tức có người tới truyền tin, nói mọi người không cần quỳ nữa, trở về phòng nghỉ ngơi.
Chân Triệu Chi Chi nhũn ra, lúc đứng lên cũng suýt ngã, may mà được người đỡ kịp thời.
Đó là hai người mặc áo màu nâu từ tu viện, một trái một phải nâng nàng lên, khuôn mặt non nớt lộ ra sự cung kính, còn có ba hòa thượng cao hơn, một người lau mồ hôi cho nàng, một người cầm ô che cho nàng, người kia còn lại thì đưa túi nước cho nàng.
Cách ăn mặc của các hòa thượng này khác với các hòa thượng ở Vân Đài các, y phục của họ rất gọn gàng và chỉn chu, vừa nhìn là biết người từ trong cung.
Triệu Chi Chi vừa sợ hãi vừa bất an, không hiểu sao bọn họ lại vây quanh nàng, nàng còn chưa hoàn hồn lại từ chuyện vừa rồi, nghĩ đến mỹ nhân bị kéo đi, tim nàng liền run lên.
Khi cô còn rất nhỏ, nàng đã được dạy rằng thứ không đáng tiền nhất trên thế gian này là nô lệ.
Các quý tộc xử lý một nô lệ nhẹ nhàng như nghiền chết một con kiến vậy.
Đời nô lệ không thể đoán trước, nô lệ vô dụng còn rẻ hơn cả lợn và chó.
Quý tộc có thể tùy ý xử trí mạng người, thì ra bọn họ cũng sẽ tùy ý bị người khác xử trí.
Triệu Chi Chi kinh hãi, bỗng nhiên nàng cảm thấy mình nghĩ cách tiếp cận Đế Thái tử là đi tìm đường chết, có vẻ Đế Thái tử không thích bị người khác lấy lòng, mỹ nhân kia chính là một bài học xương máu.
Các hòa thượng nhìn thấy sự hoảng sợ của Triệu Chi Chi, bọn họ càng thêm ra sức lấy lòng hầu hạ nàng.
Họ dán chặt vào mặt đất, hôn lên chân nàng, cất tiếng gọi: "Chủ nhân, nô nguyện hy sinh tính mạng vì chủ nhân, chỉ mong chủ nhân có thể mỉm cười."
Triệu Chi Chi chưa ổn định lại, "Các ngươi mau đứng lên, ta không phải chủ nhân của các ngươi."
Các hòa thượng càng thêm kinh hãi, người đi đầu nói: "Gia lệnh đại nhân ra lệnh cho nhóm nô đến hầu hạ chủ nhân, nếu chủ nhân không cần nhóm nô, nhóm nô chỉ có thể tự sát."
Bên cạnh đã có người tò mò, ánh mắt dần đổ dồn qua.
Triệu Chi Chi không muốn thu hút sự chú ý của người khác, cái chết điếng người đi qua vừa rồi, nàng chỉ muốn trở về căn phòng nhỏ lúc này, ăn chút gì đó rồi ngủ một giấc.
Triệu Chi Chi được các hòa thượng nâng người vội vã rời đi, trong khi các mỹ nhân khác nhìn thân ảnh nàng đi xa, nhất thời thảo luận sôi nổi.
“Tại sao gia lệnh đại nhân lại chỉ đưa hòa thượng cho một mình Triệu cơ chứ?” Phỉ cơ vì Tôn tiểu thư bất bình, “Chẳng lẽ không nên đưa hòa thượng cho tỷ tỷ trước sao? Nếu vô dụng, cũng nên cho Việt nữ mấy người nữa chứ.
"
Tôn nữ cau mày: "Chắc là do Triệu gia đã đưa bạc cho họ, chỉ là mấy hòa thượng mà thôi, xung quanh chúng ta có rất nhiều người hầu hạ, không kém hơn mấy người đó."
Có người khác thì thào nói: "Vừa rồi các ngươi nhìn thấy không? Điện hạ vì Triệu cơ mà dừng bước, ngừng một hồi lâu đấy."
Tôn nữ nghe chói tai, lập tức khiển trách: "Câm miệng, ý của Điện hạ, sao có thể cho phép chúng ta suy đoán lung tung được? Sao ngươi không nói Điện hạ vì sự vô lễ của Ngô cơ, cho nên mới dừng bước chân? Điện hạ đã ban chết cho Ngô cơ, chẳng lẽ ngươi cũng muốn bị ban chết sao?”
“Nhưng Triệu cơ quả nhiên trời sinh mỹ lệ.” Người khác nói một câu khác.
"Sinh ra mỹ lệ cũng chỉ là một thứ hèn mọn, Triệu gia đặt họ cho nàng ta chẳng phải chỉ muốn che giấu xuất thân thấp hèn của nàng mà đem bán với giá tốt sao? Bằng không, nàng ta cũng xứng ở Vân Đài các à?" Tôn nữ thở hổn hển.
Phỉ cơ vội vàng nắm chặt tay Tôn nữ, nhanh chóng tìm lời trấn an: "Vừa rồi tất cả mọi người đều cúi đầu xuống đất.
Cho dù Triệu cơ có khuôn mặt xinh đẹp, Thái tử Điện hạ cũng không nhìn ra được."
Tôn nữ vẫn không thể thuận khí.
Nàng sinh ra khuôn mặt đã vuông, đôi mắt còn nhỏ, trang điểm lên miễn cưỡng còn xem như thanh tú, tướng mạo là tâm bệnh lớn nhất của nàng, còn xuất thân cao quý là chỗ dựa lớn nhất của nàng.
Nàng hận nhất những nữ tử có dung mạo xuất sắc và xuất thân đê tiện, nàng còn chưa có được vẻ bề ngoài xinh đẹp như thế, một người đê tiện thì càng không xứng có được.
Đối với những nô lệ đó, nàng có thể làm bất cứ điều gì nàng muốn, nhưng đối với Triệu Chi Chi họ Triệu kia, nàng không thể không vâng theo tư thái nên có của quý tộc.
Nàng có thể mắng mỏ, trêu chọc nàng ta, nhưng không thể đánh hay lấy mạng nàng ta chứ đừng nói đến việc uống máu tươi của nàng ta cho dung nhan mỹ lệ.
Vì vậy Tôn nữ rất ghét Triệu Chi Chi.
Lúc trước có một Triệu Xu che chở Triệu Chi Chi, không ngờ vừa vào Vân Đài các lại còn có một Việt nữ khùng điên chống đỡ.
Việt nữ thậm chí còn sẽ xông vào tẩm phòng của nàng vào lúc nửa đêm sau khi nàng trêu chọc Triệu Chi Chi, khuôn mặt còn trắng hơn một con ma dán gần nàng, giọng nói của nàng ta lộ ra khí lạnh: "Ai cho phép ngươi làm nàng khóc? Ngươi xứng với nước mắt của nàng sao? "
Nghĩ đến đây, Tôn nữ không khỏi rùng mình một cái, theo bản năng tìm bóng dáng của Việt nữ giữa đám người.
Việt nữ đã sớm mang Bàng Đào tránh ra.
Tôn nữ đã tỉnh táo trở lại, đề tài của mọi người chuyển từ Triệu cơ sang Đế Thái tử.
Đột nhiên Phỉ cơ hỏi: "Không biết sau này Điện hạ sẽ đối xử với chúng ta như thế nào?"
Tôn nữ ngẩng cao đầu: "Tất nhiên là định danh phận cho chúng ta, rồi sau đó chọn người sủng hạnh.”
Mặc dù rất ngạc nhiên trước chuyện của Ngô cơ, nhưng mọi người nhanh chóng vui vẻ trở lại.
Các nàng rất háo hức mong chờ được đến bên cạnh gặp Đế Thái tử, họ tin rằng chỉ cần họ không vô lễ như Ngô cơ, Đế Thái tử chắc chắn sẽ yêu thương các nàng.
Cung Kiến Chương, Bính điện.
Cơ Tắc chờ tiểu đồng cởi chiếc áo lụa dày cộp bên ngoài, tháo móc thắt lưng khảm hình bảo long và con công, thay tay áo chín lớp màu đen uy nghiêm bằng một chiếc áo màu lục lam kiểu đơn giản và một chiếc áo khoác lớn dài đến đầu gối, hắn nửa ngồi trên chiếc giường nhỏ, một chân rũ xuống.
Chiêu Minh cầm chiếc vớ trắng từ tay tiểu đồng, nâng chân Cơ Tắc lên, tự mình mang vớ cho hắn.
"Đây không phải là vương cung nữa, cô là chủ nhân của Vân Đài các, ở đây, cô không cần phải kiêng kị bất kì lễ chế nào cả." Cơ Tắc tự mình lấy đôi vớ trắng và mang vào, giọng nói nhẹ nhàng: "Về sau ngươi không cần làm việc này nữa."
Chiêu Minh kiên quyết mang một chiếc vớ khác cho hắn: "Đều quen rồi, không làm thì lại không thoải mái, xin Điện hạ lượng thứ."
Ánh mắt Cơ Tắc lóe lên, vươn tay nắm lấy ống tay áo Chiêu Minh rồi lại buông ra, khôi phục lại dáng vẻ đứng đắn ngồi ngay ngắn bình thường, nói với Chiêu Minh: "Cô đói bụng, cô muốn ăn cơm."
Việc Đế Thái tử chính thức trở lại Vân Đài các không phải là chuyện nhỏ, trước tiên Cơ Tắc phải thờ cúng gia tổ, sau đó làm rất nhiều lễ nghi vụn vặt, sau đó mới có thể thuận lợi xuất phát từ hoàng cung đến Vân Đài các.
Có thể nói hôm nay hắn vừa mở mắt cũng chưa từng được nghỉ ngơi, tuy rằng thường ngày thức dậy thường bận rộn, nhưng không phải là không được ăn cơm như hôm nay, đây vẫn là lần đầu.
Cơ Tắc đã đói lả, ngay khi tiểu đồng dọn bữa ăn lên, chỉ trong chốc lát, toàn bộ thức ăn đã vào bụng hắn.
“Một bát nữa.”
Sau khi ăn ba bát cơm thơm ngon, một con vịt quay, một mâm cá lát, một ít thịt bò và một đĩa thịt cừu khô, cuối cùng Cơ Tắc cũng no rồi.
Hắn ưu nhã lau miệng, súc miệng bằng nước muối, uống một hơi cạn ly rượu đào lạnh, cảm thấy thỏa mãn mà thở dài.
Những thẻ tre hôm nay muốn đọc đã tan biến trong tâm trí, ngày mai hắn sẽ lên đường vào cung để vấn an phụ vương, hôm sau còn muốn triệu những hiền sĩ phương xa vào gặp mặt, trầm tư nửa giờ, sau đó mới nghĩ đến chuyện của Vân Đài các.
“Lấy bản đồ Vân Đài các sau khi tu sửa ra đây.” Cơ Tắc phân phó.
Chiêu Minh mở ra bản đồ được vẽ trên lụa, những nơi được đánh dấu trên bản đồ đều là điện thất sau khi được mở rộng.
Trong số đó, thay đổi lớn nhất là Nam Đằng Lâu, đã được thay đổi từ ba tầng ban đầu thành năm tầng, phần thân tòa được gia cố, trang trí bên trong vô cùng sang trọng, các xà và cột khắc hoa, các bậc thang được chạm khắc bằng vàng và ngọc, sẽ không còn là tòa nhà bị hỏng lúc trước nữa.
Nam Đằng Lâu ngày nay không ngoa khi nói rằng đây là điện thất tinh xảo nhất ở Vân Đài các, tuyệt vời nhất là khi đứng trên tầng cao nhất của Nam Đằng Lâu có thể nhìn thấy lối ra vào của cung Kiến Chương.
Lúc Quý Ngọc cải biến lại Nam Đằng Lâu, gã đã từng lo lắng về lợi ích của Nam Đằng Lâu là có thể nhìn ra được cung Kiến Chương, sau khi Quý Hành xin chỉ thị của Cơ Tắc, gã mới yên tâm kiến lại.
Chiêu Minh hỏi: “Điện hạ, ngài muốn phân phòng cho các tiểu thư phải không?"
Cơ Tắc vòng ra Nam Đằng Lâu, "Nơi này, để cho Triệu cơ ở."
Chiêu Minh đồng ý: "Vâng."
Cơ Tắc nằm lại trên giường, nhưng Chiêu Minh không đi theo hắn, sau khi mở mắt ra, Chiêu Minh vẫn còn cầm bản đồ không nhúc nhích.
Cơ Tắc: "Đặt đó đi, cầm nó làm gì?"
Chiêu Minh sửng sốt trong chốc lát: "Điện hạ không phân cho những tiểu thư khác ở Vân Đài các sao?"
Cơ Tắc: "Tại sao lại phải phân cho họ?"
Chiêu Minh hiểu ra, không thể không nhắc nhở: "Nhưng dù sao họ cũng là ý tốt từ các gia tộc khác nhau đưa đến, nhiều người trong số họ còn là trưởng nữ xuất thân cao quý của một quý tộc."
Có Tắc lướt qua danh sách, thấy một vài họ lớn có lợi, nói: "Tùy tiện xây mấy gian nhà cho mấy người này vào ở đi, chỉ cần phí như môn khách tầm thường là được."
Ngoài ra còn có một số tiểu thư quý tộc của nước Ân, Cơ Tắc: “Giữ những người này trước.” Sau này, hắn sẽ tìm cơ hội để tặng họ đi, và có thể các nàng sẽ được tặng cho các vương tử.
Còn phần còn lại.
Cơ Tắc chốt danh sách, ngáp một cái và lại nằm xuống: "Lúc đầu, các gia tộc tặng nữ nhi của họ và tuyên bố sẽ làm nô lệ bên cạnh cô như những người hầu hạ trong đây.
Nếu vậy, các nàng sẽ được phép ở lại Vân Đài các và giặt giũ, quét dọn nơi này như những nô tì trong hoàng cung.
Tình cờ là họ vừa được ban cho lương thực và vải vóc quý giá, coi là tiền thưởng năm nay đi."