Từ cánh cửa lớn ra nhìn ra, nữ nhi của Tôn gia đang mặc một chiếc áo cung nhân ngắn bằng vải bố, khác với dáng vẻ thanh cao của nàng ta trước đây, nàng đã không còn ngẩng cao đầu dùng lỗ mũi nhìn người khác nữa.
Lúc này, nàng ta giống như những cung nữ khác, quay lưng, cúi đầu, mặt mũi bị bụi làm cho xám tro, không ngừng đưa tay lau mặt.
“Ngươi có biết làm không vậy? Sao lại làm bụi nổi lên nhiều như vậy? Nếu tiểu thư qua đây, bụi làm bẩn y phục tiểu thư, chúng ta sẽ bị phạt hết.” Một người phàn nàn.
“Nếu ngươi không quét dọn sạch sẽ, ngày mai chúng ta sẽ không giữ đồ ăn cho ngươi.”
Tôn thị nữ ném cái chổi, ngồi dưới đất khóc lên: “Ta muốn về nhà, ta không muốn làm cung nữ.”
“Ai mà không muốn về nhà?” Giọng của một cung nữ khác lấn át Tôn thị nữ, “Ngươi cho rằng chúng ta còn có thể quay về sao? Điện hạ đã định thân phận cung nữ cho chúng ta, nhà ai sẽ đón một nữ nhi làm cung nhân quay trở về chứ?”
“Ta và các ngươi không giống nhau, ta… Ta là Tôn nữ!” Tôn thị nữ khóc không thành tiếng, “Làm sao ta có thể làm cung nhân được chứ, ta tới làm Thái tử phi cơ mà.’
"Nhìn mấy đứa ngốc này, có mệnh làm cung nhân còn không cam nguyện." Những cung nữ khác đều cười, "Ai nói các ngươi đều vô dụng, Điện hạ không thích chính là không thích.”
Tôn thị nữ run khóc: “Điện hạ thậm chí còn chưa nhìn thấy ta, ngài còn chưa từng liếc mắt nhìn ta, làm sao biết có thích hay không?”
"Ngươi là thứ gì, tại sao Điện hạ phải nhìn ngươi?" Cung sử dẫn đầu cười lạnh.
"Xuất thân của ngươi sao? Ngươi không phải nam nhân, tại sao Điện hạ phải bận tâm họ của ngươi?"
Triệu Chi Chi đi ra ngoài.
Mọi người lập tức quỳ xuống: “Tiểu thư.”
Tôn thị nữ ngơ ngác nhìn Triệu Chi Chi, cung sử lanh tay lẹ mắt, vội giữ cái ót của Tôn thị nữ rồi đè xuống mặt đất.
Gia lệnh đi theo sau, hỏi, "Trong các nàng có bạn cũ của tiểu thư sao?”
Mấy cung nhân từng khi dễ Triệu Chi Chi sợ đến mức mặt trắng bệch.
Nếu không phải Triệu Chi Chi lộ diện hôm nay, các nàng căn bản không biết người ở tại Nam Đằng Lâu lại chính là Triệu cơ.
Trong những ngày qua, họ đã nếm trải những cay đắng của thế gian, chân chính trải qua cái gì gọi là sống không bằng chết.
Hiện giờ, Triệu cơ, người từng bị các nàng xem là người ti tiện, đang đứng trước mặt bọn họ, nàng có tới một phòng đầy nô, một nơi ở xa hoa.
Nàng không trở thành những người như họ, nàng vẫn là tiểu thư, là tiểu thư chân chính của Vân Đài các.
Triệu Chi Chi mặc một bộ y phục xuyên hoa lộng lẫy, đuôi váy bị chạm xuống đất kéo dài ra, được mấy tiểu đồng cẩn thận nâng lên.
Nàng nhìn những cung nữ đang quỳ ở cách đó không xa, mới mấy ngày trước, bọn họ cũng giống như nàng, quỳ ở bên ngoài Vân Đài các để nghênh đón Đế Thái tử trở về.
Có vài cung nữ sợ tới mức phát run, sợ Triệu Chi Chi đem chuyện cũ ra trọng phạt các nàng, toàn thân run đến mức tay cũng không chịu nổi, ngã trên mặt đất thành một bãi bùn.
Trong lòng Triệu Chi Chi ngũ vị tạp trần(*), nhớ đến lúc trước.
(*) Năm vị ngọt, chua, cay, đắng, mặn; chỉ cảm giác bối rối, phức tạp.
Khi nàng bị các nàng ta trêu cợt, nàng cũng từng bị dọa đến mức sắc mặt trắng ngắt, rùng mình phát run.
Lúc ấy, nàng chỉ hy vọng bọn họ có thể giơ cao đánh khẽ, đừng lấy nàng làm niềm vui nữa, đừng mắng nàng là người ti tiện nữa.
Nàng là con người, nàng có trái tim, nàng cũng sẽ thương tâm khổ sở.
Gia lệnh đứng chờ bên cạnh xem kịch vui.
Thân là đại quản gia của Đông Cung, y nắm rõ những hiềm khích giữa các tiểu thư này trong lòng bàn tay.
Nếu Chiêu Minh công tử không nhắc nhở, y cũng biết nên làm thế nào.
Ý tứ của Chiêu Minh công tử, chính là ý của Điện hạ.
Y đã hầu hạ Điện hạ mấy năm qua, hiếm thấy Điện hạ nhớ thương một nữ nhân, Triệu cơ quả thực có chút bản lĩnh.
“Ta không thích các nàng.” Sau khi Triệu Chi Chi suy nghĩ cặn kẽ, nàng quyết định làm theo nội tâm nàng, nàng còn chưa quen ra lệnh, giọng nói nhỏ nhẹ: “Gia lệnh đại nhân, hãy dẫn bọn họ đến nơi khác đi, nơi này ta không cần các nàng.”
“Chỉ là chuyển chỗ thôi sao?” Gia lệnh chu đáo đặt roi vào tay Triệu Chi Chi, “Bọn họ ồn ào làm phiền tiểu thư nghỉ ngơi, nên nghiêm trị bọn họ.”
Ngón tay Triệu Chi Chi run lên: "Đương nhiên phải chịu phạt."
Gia lệnh: "Tiểu thư muốn trừng phạt bọn họ như thế nào?"
Triệu Chi Chi nhẹ nhàng hít sâu một hơi, "Phạt bọn họ một ngày không được ăn cơm, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa."
Gia lệnh dở khóc dở cười, đây mà tính là hình phạt gì?
Sau khi gia lệnh mang người đi rồi, Triệu Chi Chi liền chạy trở lại trên lầu.
Vùi mình trong chăn bông, trong lòng Triệu Chi Chi hơi lắng lại.
Bây giờ họ đã là cung nhân, nàng không còn phải lo lắng về việc bị chế giễu nữa.
Vừa rồi, nàng có tính là trả thù hay không? Phạt các nàng không được ăn trong một ngày, có quá đáng quá không?
Triệu Chi Chi lắc đầu, cố gắng gạt bỏ mớ suy nghĩ lộn xộn trong lòng.
Quên đi, làm cũng làm rồi, hối hận cũng đã muộn.
Lại nói, nàng không cần cảm thấy đây là việc cần hối hận.
Lúc này, A Nguyên gõ cửa: "Tiểu thư, Kim Tử đến sơn môn, nô kêu nàng trở về, nhưng nàng ta vẫn không chịu."
Triệu Chi Chi ngồi dậy: "Ta đi xem."
Đến sơn môn, quả nhiên Kim Tử ở đây, nhìn thấy nàng đi tới, Kim Tử hưng phấn chỉ vào phong cảnh bên ngoài sơn môn: “Tiểu thư, từ nơi này nhìn ra, thật sự có thể nhìn thấy cung Kiến Chương.
"
Triệu Chi Chi bước đến hành lang gỗ kéo dài từ sơn môn, khung cảnh Vân Đài các ngay trong tầm mắt, cung Kiến Chương cũng ở trong đó.
Có thể nhìn trộm chỗ ở của Đế Thái tử, trừ Nam Đằng Lâu, toàn Vân Đài các cũng không tìm thấy nơi thứ hai.
Trước cung Kiến Chương, thị vệ gác kiếm mặc bộ đồ thần bí, uy nghiêm túc trực.
Cung nhân lui tới, ngay ngắn trật tự, thậm chí ngay cả nhịp điệu bước chân cũng không kém chút nào.
Triệu Chi Chi không nhịn được đưa tay ra, cung Kiến Chương vừa gần lại vừa cách xa nàng, nàng nghĩ đến Đế Thái tử ở trước mặt nàng, hắn cách nàng quá xa không thể với tới nhưng lại gần nàng trong gang tấc như vậy.
Trước đây nàng thậm chí còn chưa nhìn thấy hắn, nhưng nàng đã bắt đầu suy xét làm thế nào để đặt mình lên giường hắn.
Phải thử một chút, sợ chết cũng phải đến thử xem.
Nếu bây giờ không làm, đợi đến khi nàng trở thành cung nhân, cái gì cũng không làm được nữa.
Triệu Chi Chi lên tiếng hỏi: "Từ Nam Đằng Lâu đến cung Kiến Chương mất bao lâu?"
A Nguyên: “Nam Đằng Lâu có xe ngựa, tiểu thư không cần đi bộ."
Triệu Chi Chi lấy hết can đảm: "Đã như vậy thì chuẩn bị xe đi, ta muốn đi dạo một vòng."
cung Kiến Chương.
Cơ Tắc đang tiếp kiến Quý Ngọc.
Lần đầu Quý Ngọc nhìn thấy Cơ Tắc, gã đã thỏa mãn, nhưng gã vừa ngẩng đầu lên đã thấy rõ dáng vẻ của người trước mặt, miệng há hốc, thậm chí còn không thốt nên lời.
Đây...!đây không phải là tuyệt sắc mỹ nhân mà gã từng thấy sao?
Hóa ra đó không phải là tiểu thư đến từ Vân Đài các mà là Thái tử Điện hạ bản tôn sao!
“Quý quân?” Giọng nói bình tĩnh của Cơ Tắc vang lên đều đều trầm trầm, lộ ra một chút không hài lòng.
Quý Ngọc lập tức hoàn hồn, lập tức cúi đầu: "Tiểu nhân thất lễ."
Cơ Tắc duỗi một tay từ trong ống tay áo ra, đỡ Quý Ngọc một cái, đôi môi mỏng xinh đẹp khẽ mở ra: "Tiên sinh không cần đa lễ, là cô chiêu đãi không chu toàn, ảnh hưởng tiên sinh không thoải mái."
Quý Ngọc nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng như ngọc, chủ nhân của bàn tay tuy còn trẻ nhưng đã có khí chất của kẻ trị vì thiên hạ.
Hắn đứng trước mặt gã, chỉ nhẹ nhàng một ánh mắt, đã ép tới mức gã không thể ngẩng đầu lên.
Thái tử Điện hạ trời sinh khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết, khuôn mặt tuấn tú trẻ trung này đã từng khiến y lầm tưởng là nữ nhân, nay lại khoác lên mình bộ y phục màu đỏ thẫm của Thái tử, mang bạch ngọc lên, với chuỗi hạt trên thắt lưng, tuấn nhã lại thanh lịch, lại là một nhân tâm khiến người khác sợ hãi.
Quý Ngọc ổn định tâm trí, cố gắng gạt ý nghĩ hồ đồ ra khỏi đầu.
Gã chỉ có cơ hội này, ngày đêm vất vả không ngừng tu sửa Vân Đài các, tất cả đều vì đổi lấy ngày hôm nay.
Có thể được Điện hạ chính thức đề bạt hay không, phải xem biểu hiện lần này của gã.
Trong nửa giờ tiếp theo, Quý Ngọc đã chia sẻ khát vọng của mình với Cơ Tắc, nói với hắn quan điểm của mình về từng nước chư hầu một.
Quý Ngọc hồi hộp thận trọng, thỉnh thoảng mới nhìn sắc mặt Cơ Tắc, mỗi lần nhìn trộm, trái tim gã lại chùng xuống một chút.
Vẻ mặt của Điện hạ tĩnh lặng như mặt hồ, bất kể gã nói gì, đôi con ngươi sâu thẳm như mặt hồ kia không hề gợn sóng.
Quý Ngọc không khỏi có chút nản lòng, có lẽ Thái tử Điện hạ đã nghe quá nhiều người nói điều tương tự rồi.
Quý Ngọc đang do dự không biết có nên chủ động rời đi, để không bị Điện hạ trục xuất, nếu thật là vì những lời nói buồn tẻ vô vị của mình mà bị trục xuất, gã chỉ có thể khóc lóc quay về nước Ân.
Đột nhiên có một người lặng lẽ bước vào, Quý Ngọc biết người này, đây là nô bộc của Thái tử Điện hạ, gã nghe cung nhân gọi người này là "Chiêu Minh công tử."
“Nàng tới?” Cơ Tắc kinh ngạc.
Quý Ngọc trong lúc nhất thời có hơi bối rối, ai tới? Vậy mà đáy mắt Thái tử Điện hạ lại có gợn sóng.
Có phải là một hiền sĩ có năng lực hơn gã không?
“Chỉ đi vòng quanh bên ngoài cung Kiến Chương, vẫn chưa vào.” Chiêu Minh xin chỉ thị, “Nhìn dáng vẻ, chắc là muốn vào gặp Điện hạ, Điện hạ có muốn gặp không?”
Cơ Tắc nhăn mày, “Cô đang gặp khách, gặp sau đi.”
Tự tin của Quý Ngọc tức thì dâng lên.
Nhìn xem, Thái tử Điện hạ đã vì gã mà cự tuyệt một tên hiền sĩ khác! Thái tử Điện hạ vẫn rất coi trọng gã!
Không bao lâu, sự tự tin của Quý Ngọc vừa tăng vọt lại hạ xuống từng chút một.
Thái tử Điện hạ đang thất thần đó.
“Hôm nay đến đây là được rồi.” Cơ Tắc đứng dậy tiễn gã, “Ngày hôm sau xin thỉnh tiên sinh một luận chương.”
Quý Ngọc vừa nghe còn có ngày hôm sau, đôi mắt lim dim của gã lập tức sáng lên: "Ngày sau tiểu nhân nhất định sẽ đến đúng hẹn."
Sau khi tiễn Quý Ngọc đi, Cơ Tắc vội vàng trở lại Bính điện, đang chuẩn bị thay y phục, Chiêu Minh nói: "Một phần tư canh giờ trước, Triệu cơ đã rời đi rồi."
Cơ Tắc phồng má.
Sao lại bỏ đi rồi?
Mới chờ bao lâu chứ? Chút kiên nhẫn này mà cũng không có nữa.