Cơ Tắc đã đến Đế Đài được một năm, từ Ân Thái tử trở thành Đế Thái tử, trừ việc thay đổi tên, bản thân hắn cũng không cảm thấy có gì quá khác biệt so với quá khứ.
Cho đến hiện tại, hắn vẫn ở trong cung cùng phụ vương và huynh đệ như khi ở nước Ân.
Nữ Oa đài của Hạ Tử Thiên cho xây dựng rất lộng lẫy và uy nghi, Ân Địa Cung Vũ không thể so sánh được.
So với vương cung của nước Ân, hắn thích cung Nữ Oa đài như hiện tại hơn.
Vốn dĩ hắn nên ở Vân Đài các.
Ở nước Ân lại không xây Đông Cung dành riêng cho Thái tử, mà Thái tử từ trước đến nay đều luôn ở chung cung thất với quốc vương, sau khi Cơ Tắc tới Đế Đài rồi thì mới nhận ra Đế Thái tử có một cung thất của riêng mình.
Hạ Tử Thiên không có nam nhi, đương nhiên cũng không có Thái tử, Vân Đài các đã lâu rồi chưa từng có người, Cơ Tắc từ xa nhìn thoáng qua Vân Đài các một cái, chưa từng có ý định ở lại.
Hắn là là Thái tử của phụ vương, hắn nên ở Nữ Oa đài, chứ không phải cái Vân Đài các bị bỏ phế này.
Nơi hắn không muốn ở, thế nhưng những người khác nghĩ rằng hắn nhất định sẽ quay trở lại.
Đưa đón bao nhiêu nữ nhi của quan đại thần đến Vân Đài các như vậy, xem hắn như Thái tử say mê tửu sắc của nước Sở kia, suốt ngày treo nữ nhân trên lưng quần sao?
Cơ Tắc không thích Vân Đài các, vì vậy hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc quay lại, huống chi là một ngày nào đó hắn thực sự đặt chân đến đây trong bộ dạng xấu hổ như vậy, đã vậy còn bị người khác nhìn thấy.
Lúc này Cơ Tắc thật sự rất tức giận.
Triệu Chi Chi sợ hãi, muốn chạy ngay lập tức, nàng cảm nhận được sự tức giận của người đối diện.
Nàng vừa sợ hãi lại khó hiểu, rõ ràng nàng không làm gì cả, nàng chỉ nhìn thêm vài lần, tại sao người này lại tức giận?
Triệu Chi Chi cảm thấy trong lòng xoắn xuýt, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén được ý muốn chạy trốn, lớn mật nhìn lại người trước mặt.
Người này tuy có chút dữ tợn, nhưng lại rất đẹp! Mái tóc đen mượt như tuyết, môi hồng răng trắng, trông đẹp hơn tất cả những người nàng đã từng thấy ở Vân Đài các.
Người này có phải là mỹ nữ mới tới không? Nghe giọng thì không giống người gốc Đế Đài, là người Sở, Tề hay Triệu?
Ánh mắt thiếu nữ càng lúc càng gần, khuôn mặt Cơ Tắc ngày càng xa, cổ sắp vặn gãy đến nơi, dư quang vẫn thấy thiếu nữ ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm.
Cơ Tắc rất khó chịu.
Hắn vô thức chạm vào thắt lưng của mình, không còn thanh kiếm ở đó nữa, thay vào đó là trang sức của nữ nhân.
Lúc này mới nhớ ra rằng khi hắn cùng với Quý đại nhân tách ra, nghĩa bộc của hắn là Chiêu Minh còn ở đó, và thanh kiếm của hắn cũng rơi ở đấy.
“Ngươi… ngươi là tiểu thư mới tới sao?” Triệu Chi Chi lấy hết dũng khí, đỏ mặt hỏi chuyện.
Cơ Tắc liếc qua, lạnh lùng liếc qua đôi mắt đen láy long lanh của cô nương, đôi mắt to tròn như nai con, vừa đáng thương lại đáng yêu, nhìn hắn vừa sợ hãi lại vừa mong đợi.
Cơ Tắc cau mày, con ngươi Triệu Chi Chi co lại rồi mở ra, tuy rằng trong lòng vẫn còn căng thẳng, nhưng không hề thận trọng như vừa rồi.
Cơ Tắc chán nản lại bực bội.
Vốn tưởng rằng dọa nàng bằng cách nói chuyện qua vách tường sẽ đuổi được người đi, sao có thể nghĩ tới nữ nhân này lại dũng cảm như vậy, không những không chạy mà còn dám hỏi hắn là ai.
Nhìn cách ăn mặc của nàng, mặc dù đơn giản và không cầu kỳ, nhưng vẻ ngoài mềm mại và xinh đẹp lóa mắt người như vậy, hẳn nàng là một trong những lễ vật từ bên ngoài dâng vào Vân Đài các.
Có thể chọn ra người có tướng mạo như thế này, hẳn gia chủ của nàng đã phải phí chút tâm
Đẹp thì đẹp, nhưng quá không biết điều.
Ai cho phép nàng dùng đôi mắt to kia nhìn thẳng vào hắn!
Cung thất hoang vắng đầy lá và cỏ khô, mặt trời lặn phía chân trời đang dần lùi xa, gió thu thoảng qua, nức nở như một hồn ma đang rên khóc.
Tai Cơ Tắc khẽ co lại, nín thở lắng nghe tiếng gió từ phía bên kia bức tường.
Người luyện võ có thính giác nhạy hơn người thường gấp trăm lần.
Chợ phố cách nhau một bức tường, tiếng bước chân của đám người gần xa, khi bên ngoài không còn nghe thấy tiếng ồn ào nữa, bàn tay nắm chặt dưới tay áo của Cơ Tắc được thả lỏng, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
“Mới vừa rồi ngươi nói chuyện, giọng hơi khàn một chút.
Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Triệu Chi Chi tiếp tục lên tiếng, chớp chớp đôi mắt thiện ý đầy thân thiết.
Cơ Tắc nhăn mặt, phớt lờ nàng.
Lúc này hắn đang mặc y phục của nữ nhân, búi tóc như nữ nhân, không muốn để ý ai.
Ngay cả khi phụ vương của hắn đến, hắn cũng sẽ không để tâm ngài.
Hơn nữa, nàng ta vừa mới hỏi gì vậy? Hắn là một đại trượng phu, giọng nói của hắn đáng nhiên phải trầm khàn rồi.
Triệu Chi Chi sợ hắn hiểu lầm là cố ý khiêu khích, nữ tử ở Vân Đài các sẽ không thích nghe người khác nói xấu dù chỉ là một chút, ngay cả giọng nói cũng không được.
Nàng nhanh chóng nói thêm: “Tuy hơi khàn nhưng giọng của ngươi vẫn rất trong thanh và dễ nghe.”
Cơ Tắc không hài lòng, lồng ngực của hắn càng thêm tắc nghẽn.
Ăn mặc như một người nữ tử là một chuyện, nhưng việc bị xem là một nữ nhân mà không hề bị nghi ngờ là một chuyện khác.
Triệu Chi Chi lặng lẽ dùng mắt mình đánh giá, người này cao gầy, không biết ăn gì để lớn lên sinh ra bộ dạng thanh nhã như vậy.
Thật khiến người khác hâm mộ.
A Nguyên và Kim Tử luôn nói rằng nàng là người nữ nhân đẹp nhất ở Vân Đài các, nếu cho họ gặp người này, có lẽ họ sẽ không nói mấy câu như vậy nữa.
Cơ Tắc cau mày, mặc dù lúc này hắn không thích bị coi là nữ nhân nhưng hắn vẫn nhớ tới tình cảnh bên ngoài, cũng không lớn tiếng quát vấn tội.
Khi hắn rời đi, đám đông vẫn còn đang bao vây xe ngựa Quý Hành, hắn để Chiêu Minh lại.
Nếu Chiêu Minh ở đó, Quý Hành sẽ không có việc gì.
Hôm nay khi đi du ngoạn, vật biểu tượng bằng rìu đồng của người Ân chưa từng được treo lên, vì vậy những gia tộc trong thành sẽ không biết rằng hắn đang ở trong cỗ xe ngựa đó, chỉ nghĩ là con của những gia tộc bình thường trong thành đi ra ngoài dạo chơi.
Các gia tộc tác loạn, cổng cung chắc đã đóng từ lâu, hắn không thể quay lại cung, cũng không thể trở về, Vân Đài các gần hoàng cung nhất, cũng là nơi ẩn náu tốt nhất.
Lúc đó, hắn không còn lựa chọn nào khác, để tránh tai mắt của bọn người đó, hắn chỉ có thể làm theo lời kiến nghị của Quý Hành, mặc y phục của người nữ tử trong xe ngựa Quý Hành vào, cài chiếc trâm được tìm thấy trong góc của cỗ xe.
Bây giờ nghĩ lại, tại sao trong xe Quý Hành lại có y phục nữ nhân mới tinh như vậy?
Cơ Tắc đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, khuôn mặt tuấn tú hơi ửng hồng, hắn mắng Quý Hành là đồ háo sắc, thậm chí còn muốn cởi ngay bộ y phục không vừa người này.
Ý thức trở lại, giọng nói nhẹ nhàng của thiếu nữ truyền vào tai hắn, "Ngươi chảy máu rồi."
Cơ Tắc ngước mắt lên và bắt gặp ánh mắt hoảng sợ của Triệu Chi Chi.
Hắn nhìn thấy cổ tay không biết từ khi nào đã bị xước, để lại một dây máu mỏng, có thể là do lúc nãy hoảng hốt bỏ trốn, không cẩn thận liền bị thương.
Vết thương không sâu, Cơ Tắc liếm sạch vết máu, dùng tay áo thản nhiên lau miệng vết thương.
Triệu Chi Chi ở bên kia trợn mắt há mồm, Triệu Chi Chi nhận thấy ánh mắt của nàng, đại phát từ bi ném ra một câu: "Chỉ là một vết thương nhỏ."
Ánh mắt nàng nhìn hắn càng thêm nghiêm trọng hơn, như thể nàng có thể nhìn thấy được người nào đó xuyên thấu qua hắn.
Đầu Triệu Chi Chi chợt lóe lên một tia sáng.
Tại sao người này lại xuất hiện ở đây, tại sao lại tức giận như vậy, trong nháy mắt tất cả đều đã được giải thích.
Một lúc lâu sau, Triệu Chi Chi hơi sợ hãi nhìn vào mắt Cơ Tắc, nàng thở dài, đi tới nâng bàn tay Cơ Tắc lên thổi thổi, như sợ có thể làm hắn bị đau, nàng cẩn thận buộc một chiếc khăn sạch quanh cổ tay hắn, nhẹ nhàng thở ra: "Vết thương nhỏ nếu không chú ý sẽ biến thành bệnh nguy hiểm đến tính mạng, ở đây không có đại phu chữa bệnh, ngươi phải biết yêu quý thân thể của mình.
"
Cơ Tắc bất động, để ánh mắt thiện cảm của cô nương dừng lại trên gương mặt mình.
“Cho dù có để lại sẹo cũng khó có thể không chữa được.” Giọng Triệu Chi Chi nhẹ nhàng hơn, như dỗ dành một đứa trẻ, vừa dịu dàng nhẫn nại.
Chắc nàng đã hiểu lầm điều gì đó.
Cơ Tắc cảm thấy thật buồn cười, không lên tiếng giải thích.
Hắn chỉ ở lại Vân Đài các một lúc, không có ý định tán gẫu với người khác.
Hàng mi dài của Triệu Chi Chi khẽ động, nhìn có chút bất an, không biết nên an ủi mỹ nữ lạnh lùng này như thế nào.
Người ở Vân Đài các đều coi trọng vẻ ngoài, nhất là mái tóc và làn da, sẽ không bao giờ mắc sai lầm để bản thân bị thương như vậy.
Đau ốm thì không sao, nhưng đừng để bị thương, vết thương sẽ để lại sẹo.
Có những vết sẹo như vậy, sau này làm sao có thể hầu hạ chủ nhân của Vân Đài các được?
Triệu Chi Chi nhìn mỹ nhân trầm mặc trước mặt, không dám tự mình suy đoán, chỉ vì đã tận mắt nhìn thấy chuyện như vậy, nàng mới nghĩ nhiều như thế.
Nếu đúng như những gì nàng nghĩ, miệng vết thương vẫn còn nông như thế, có lẽ là lần đầu.
Trước đây đã từng có một chuyện như vậy, đó là nữ nhi của Bàng gia.
Bàng gia từng là một tôn thất trong vọng tộc, mỗi lần đưa nữ nhi vào sẽ có phó mỗ đi theo, phó mỗ sẽ giám sát mọi lời nói và hành động của nàng ấy, người nhà cũng có thể tìm hiểu về tình hình hiện tại của nữ nhi mình thông qua phó mỗ.
Bàng cơ đã gây rối nhiều lần, bị thương ở cổ tay, nghe nói là chảy rất nhiều máu, trông rất đáng sợ.
Sau đó khi Bàng cơ lại gây rắc rối thêm lần nữa, người Bang gia đến.
Không lâu sau, một Bàng cơ khác lại đến.
Bàng cơ mới nói về Bàng cơ cũ: "Nàng ta không biết cố gắng như vậy, bị ném xác cho chó ăn rồi.
Bây giờ ta sẽ thay nàng ta làm điều này."
Triệu Chi Chi nghĩ, mỹ nhân tảng băng này hẳn là cũng có phó mỗ đi theo, bằng không, nàng ấy tạo ra vết thương cho ai xem? Chắc là lần đầu đến Vân Đài các rồi, không biết chuyện của Bàng cơ, nếu biết điều đó, hẳn nàng ấy sẽ không làm tổn thương cổ tay của mình.
Triệu Chi Chi thầm đoán thân phận của người mới.
Y phục cao quý, tuy rằng y phục cũng thêu hoa cỏ như bình thường, nhưng chất liệu là gấm mịn và hoa tơ vàng, thêm khí chất cao quý toàn thân như vậy, tư thái lạnh lùng lúc nhìn người, có phần giống với Việt nữ, thậm chí còn hơn kiêu ngạo hơn cả Việt nữ.
Không chừng, người này lại giống như Việt nữ, chính là một công chúa.
Triệu Chi Chi thở dài càng thêm một mạnh mẽ.
Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trầm mặc hồi lâu, Triệu Chi Chi chậm rãi nói: "Trong Vân Đài các có rất nhiều người, mọi người đều giống nhau cả thôi.
Đừng bỏ cuộc, từ từ sẽ khá lên thôi."
Đồng tử Cơ Tắc co lại.
Triệu Chi Chi xốc lại tinh thần lại ôn nhu trấn an vài câu, sau đó chỉ vào một trong những căn phòng nhỏ hướng Nam Đằng Lâu, khẽ nói với Cơ Tắc: "Nếu ngươi không muốn trở về cung thất của mình, đó sẽ là một nơi ở khá tốt, sẽ không có ai đến làm phiền ngươi."
Nàng nghĩ, ai đến đây cũng có lúc muốn trốn thoát.
Khi mới đến Vân Đài các, mỗi ngày nàng đều trốn đi và khóc.
Nàng ở một mình trong căn phòng nhỏ ở Nam Đằng lâu, nàng còn đặt cho nó một cái tên, gọi là "Khóc thất".
Nàng từng đến đây mỗi ngày, nhưng sau này nàng lại hiếm khi đến đó nữa.
Nàng đã không còn cần nó nữa.
Nàng đã không phải là Triệu Chi Chi nhớ nhà, nghĩ đến nhà là rơi nước mắt của một năm trước, nàng đã trưởng thành, nàng là người lớn.
Ngay cả khi không có bánh anh đào để ăn, nàng cũng sẽ không khóc.
Triệu Chi Chi chớp mắt một cách chân thành trước mặt Cơ Tắc và làm ra vẻ "Đừng lo lắng, ta sẽ không nói cho ai khác".
Cơ Tắc cảm thấy như thể mình bị người khác thương hại một cách khó hiểu.
Hắn không nói chuyện với nàng quá nhiều, nhưng nữ nhân này đã cả gan vẽ nên một điều gì đó khó hiểu về hắn trong đầu của nàng.
“Ta đi trước đây.” Sau khi định thần lại, hắn nghe thấy tiếng nàng thở dài bên tai.
Triệu Chi Chi chu đáo săn sóc cả tâm hồn mong manh và nhạy cảm của mỹ nữ này: "Muộn rồi.
Nếu không về, A Nguyên và Kim Tử sẽ lo lắng, ta cũng không phải không muốn nói chuyện với ngươi.
Có lẽ chúng ta có thể tái kiến vào ngày mai."
Cơ Tắc vẫn không đáp lại.
Triệu Chi Chi híp mắt, mỉm cười vẫy tay tạm biệt Cơ Tắc, trước khi rời đi còn sờ chiếc khăn đang quấn trên tay hắn, hào phóng nói: "Cho ngươi đấy."
Khi Triệu Chi Chi nhấc chân chạy đi, Cơ Tắc lại nhướng mi liếc nhìn.
Bóng lưng nữ tử mảnh khảnh xinh đẹp, nhưng bước chân dưới lớp y phục lại cực kỳ nhanh nhẹn, chỉ trong hai ba khắc liền biến mất nhanh như một con thỏ.
Cơ Tắc hẹn gặp ngay tại chỗ này, ngay lập tức, hắn xoay người, vén váy và bước những bước nhỏ nhìn rất mất tự nhiên, thân hình cao gầy bảy thước phải ủy khuất giấu trong bộ y phục này, uốn uốn éo éo, đi qua qua căn phòng nhỏ trong Nam Đằng Lâu mà Triệu Chi Chi nói.
Khi Chiêu Minh tìm thấy hắn, Cơ Tắc đã ngồi im trong bóng tối suốt hai canh giờ.
Lúc này, hắn dựa vào vách tường phòng nhỏ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Căn phòng tối đen như mực, không thể nhìn thấy cái gì.
Chiêu Minh lấy mồi lửa ra, Cơ Tắc lên tiếng: "Chiêu Minh, ngươi đến rồi."
Chiêu Minh quỳ xuống, "Điện hạ."
Cơ Tắc chậm rãi mở mắt: "Tình hình bên ngoài thế nào?"
Chiêu Minh: "Quý đại nhân đã an toàn hồi phủ, bên ngoài vẫn còn náo loạn, hơn mười thường dân đã mất mạng."
Cơ Tắc đột nhiên ngồi thẳng người: "Bọn họ bắt đầu giết người?"
Chiêu Minh: "Còn chưa có.
Là bị giẫm chết."
Cơ Tắc có chút thất vọng, ngồi dựa lưng vào tường, "Khi nào bọn họ vung kiếm chém giết, hãy đến báo cho ta."
Chiêu Minh: "Vâng."
Cơ Tắc nhìn thấy chiếc túi da bò bên người Chiêu Minh, lấy ra xem, bên trong là bị thịt khô và nước cho cuộc hành quân.
Cơ Tắc bật cười: "Người hiểu ta, cũng chỉ có Chiêu Minh ngươi.
Vừa rồi ta còn đang suy nghĩ, dứt khoát không về cung, trốn ở đây mấy ngày vậy."
Trán của Chiêu Minh áp vào sàn gỗ, giọng nói như vọng ra khỏi mặt đất, có chút thận trọng: "Nô tài không kham nổi."
Cơ Tắc trong bóng tối đỡ hắn dậy: "Lương khô chuẩn bị tạm thời là vậy.
Cho ngươi chịu khó suy nghĩ một chút.
Nói xem, tại sao ta không trở về cung."
Thân hình cao lớn của Triệu Minh đang khom lưng uốn gối, ngay cả trong bóng tối cũng chưa từng nhìn thẳng vào dung nhan của Cơ Tắc: "Đúng như điện hạ và nô tài đã nói qua, kinh thành năm nay đã bạo động, các gia tộc cũ kìm chế không lộ diện, chính là chờ cơ hội này.
Bây giờ cơ hội tới rồi, cho nên bọn họ đang gây loạn cả lên.
"
"Nếu bọn họ định gây chuyện, vậy để bọn họ gây đủ đi.
Lúc này, điện hạ đột nhiên biến mất, sĩ khí của bọn họ sẽ tăng vọt.
Khi tất cả đều đã lộ mặt, Hoàng thượng và điện hạ có thể yên tâm đóng cửa đánh chó rồi."
"Điện hạ từ lâu đã muốn triệt hạ tinh thần của các gia tộc cũ.
Đối với bọn họ, cuộc nổi loạn hôm nay là một cơ hội, đối với vương tộc mà nói, đó cũng là một cơ hội.
Quý đại nhân đã phòng trừ trước việc này, như vậy qua vài ngày là sẽ có tác dụng.
"
“Ngươi là người thông minh nhất.” Cơ Tức cao hứng cười.
Chiêu Minh kinh sợ: "Điện hạ mới là người thông minh nhất."
Cơ Tắc xua tay: "Ta thì thông minh cái gì, chẳng qua chỉ là góp vài lời với phụ vương."
Cơ Tắc đói bụng nửa ngày, bụng đã sớm kêu vang, sau khi nhúng thịt khô vào nước và ăn xong, Chiêu Minh đã dọn dẹp lại căn phòng nhỏ.
“Điện hạ tương kế tựu kế rất anh minh, nhưng đừng ủy khuất chính mình như vậy.” Chiêu Minh nhìn xung quanh, không có ánh sáng, chỉ có thể nhìn thấy đồ đạc trong phòng qua ánh trăng.
Không có gì khác ngoại trừ một chiếc giường bị hỏng và một chiếc bàn bị vỡ.
Ở đây tồi tàn quá.
"Tạm dùng thôi.
Năm đó ta cùng phụ vương ngủ trong đống xác người chết.
Cái này thì tính là tồi tàn thế nào?" Cơ Tắc cởi bỏ áo khoác, ăn mặc thoải mái, nhướng mày nhẹ, ánh mắt sắc bén: " Chờ thời cơ tới rồi, khi đến nơi, ta sẽ ngủ trong những ngôi miếu thờ tổ tiên của gia tộc đó, để những lão già bất tử xưa đó mang tất và giày cho ta, chải tóc và mặc quần áo, rồi quỳ gối thành kính trước bức tượng rìu đồng cổ của người Ân và hô to, hoàng đế vạn tuế! "
Chiêu Minh quỳ trước giường, lưng che khuất ánh trăng, cười nói với Cơ Tắc: "Đúng vậy, rồi sẽ tới ngày đó, và ngày đó sẽ đến sớm thôi."
Cơ Tắc nhanh chóng dừng suy nghĩ phấn khích của mình lại và ra lệnh: "Ngày mai ngươi hãy mang những cuốn sách mà ta chưa đọc xong trong hộp đựng đến đây.
Dù trốn ở đây nhưng ta không thể lãng phí thời gian được."
"Vâng."
Cơ Tắc trở mình, chống đầu bằng một tay, nhìn mặt trăng qua cửa sổ từ những khe hở của ngón tay.
Ánh trăng như đang gột rửa, không biết đêm nay thành trì này sẽ có bao nhiêu người bỏ mạng.
Cơ Tắc nhìn ánh trăng, tầm mắt chuyển qua chiếc khăn trên cổ tay của mình.
Chiêu Minh cũng thấy, nhịn không được suy đoán.
Đó rõ ràng là khăn của nữ nhân, chẳng lẽ...
Cơ Tắc thu tay lại, quay lưng lại rồi nằm xuống, tiếng trầm trầm cắt ngang suy đoán của Chiêu Minh: "Không phải của người khác, là của ta."
Chiêu Minh vội vàng cúi đầu: "Nô đáng chết."
Cơ Tắc kéo kéo khăn.
Đã đưa cho hắn rồi, tất nhiên nó đã là của hắn.
Mặc dù hắn không muốn lắm, nhưng một chiếc khăn tay bằng vải lanh mà cũng cho được.
Nữ nhân ở Vân Đài các thực sự quá keo kiệt.