Mãi đến khi trở lại Nam Đằng Lâu, trái tim co chặt của Triệu Chi Chi mới thả lỏng.
Nàng định đối mặt với khó khăn và tạo cơ hội cho mình tiếp cận với Thái tử, vì vậy nàng đã đến cung Kiến Chương để thử vận may.
Khi xuất phát, Triệu Chi Chi đã chuẩn bị tốt, để tránh việc cố tình chuốc lấy tai họa, nàng đã đợi sẵn ở cửa cung Kiến Chương.
Nếu may mắn, Đế Thái tử ra tới nhìn thấy nàng, thì nàng sẽ gặp phải một trong hai tình huống sau ——
Nếu hắn có hứng thú, mọi chuyện sẽ diễn ra tự nhiên như nước chảy thành sông.
Nàng vẫn có phần tự tin vào vẻ đẹp của mình, nàng đã tự học cách cười không biết bao nhiêu lần để làm nam nhân động tâm, cách cụp mi rũ mắt làm nam nhân thương tiếc, cách mềm giọng nhẹ nhàng gọi nam nhân thân cận mình.
Nàng sẽ thuận buồm xuôi gió.
Nhưng nếu Đế Thái tử không có hứng thú thì mọi chuyện lại là chuyện khác.
Trong tình huống này, bảo vệ mạng sống là quan trọng hơn hết.
Nàng sẽ biện minh cho mình với lý do bánh xe gỗ bị hỏng nên phải dừng bước trước cung Kiến Chương.
Triệu Chi Cho nghĩ kỹ hết mọi chuyện, nhưng lại xem nhẹ nỗi sợ của mình đối với nam nhân.
Đặc biệt là nỗi sợ hãi với những người có địa vị cao.
Cái nàng gọi là quyến rũ cần phải khắc phục nỗi sợ hãi mới có hiệu quả.
Khi đến cổng cung Kiến Chương, nhìn thấy cung điện uy nghiêm trang trọng, gần như là theo bản năng, Triệu Chi Chi mềm nhũn, đầu óc trống rỗng, không nhớ rõ mình đến đây làm gì.
Sau chưa đầy hai phần tư giờ, nàng bỏ chạy trong tuyệt vọng.
Lần sau thử lại đi.
Lúc chạy trốn, Triệu Chi Chi tự an ủi mình như vậy, coi như lần này đến đây thăm dò thoáng qua thôi.
Xe ngựa đã bị hư, nên nàng chỉ có thể đi bộ, khi đi về đến Nam Đằng Lâu, chân của Triệu Chi Chi vừa đau lại còn sưng lên, nàng nằm xuống, muốn đứng dậy cũng không được.
Triệu Chi Chi nằm trên giường, lấy gối đầu che mặt mình, cảm thấy xấu hổ vì hành động lâm trận bỏ chạy của mình.
Thật là vô dụng.
Rõ ràng đã ôm quyết tâm cắt cổ tay như các tráng sĩ rồi, nhưng cuối cùng vẫn là chùn tay.
Triệu Chi Chi rầu rĩ đấm đấm giường, quyết định lần sau nhất định phải toàn tâm toàn ý, ít nhất muốn nhìn thấy mặt của Đế Thái tử, cũng không thể chạy trốn như ngày hôm nay, đến bóng người còn chưa thấy đã chạy rồi.
Nàng tự nhủ: "Nếu lần sau còn bỏ trốn, phạt ngươi không được ăn thịt trong hai ngày."
Cảm thấy nhẹ quá, nàng nói thêm: "Không được ăn bánh anh đào trong ba năm."
Nói xong lại cảm thấy ba năm quá dài, dù sao thì Đế Thái tử không cao hứng là có thể lấy mạng nàng bất cứ lúc nào, có thể nàng sẽ không sống nổi ba năm ở Vân Đài các mất.
“Vậy thì không được ăn bánh anh đào trong một năm.” Triệu Chi Chi hít hít mũi, nhẹ giọng nói.
Bởi vì giữa trưa nhìn thấy Tôn thị nữ trở thành cung nhân, buổi chiều chạy tới cung Kiến Chương lại bỏ dở giữa chừng, Triệu Chi Chi đã run sợ quá nhiều trong ngày.
Ban đêm sau khi dùng cơm, tắm rửa và thay quần áo xong, Triệu Chi Chi đã sớm nằm xuống giường.
Nằm sớm, nhưng ngủ muộn hơn bình thường.
Làm sao cũng không ngủ được.
Căn phòng nhỏ Triệu Chi Chi ngủ không đốt đèn, đêm nay không có trăng, trời tối đen như mực.
Nàng nằm trên giường, nhắm mắt, bất động, cố gắng ngủ càng nhanh càng tốt.
Tiếng bước chân nhẹ bẫng từ dưới bậc thang gỗ, động tĩnh rất nhỏ, nhưng nàng vẫn nghe thấy.
Là A Nguyên sao?
Nàng đã nói không cần y đi tuần đêm, trong phòng còn có tiểu đồng làm bạn với nàng, y không cần lo lắng về việc nàng không có người hầu hạ vào ban đêm.
Tiếng bước chân ngày càng gần, bước qua hành lang, cho đến rảo bước tiến vào vào phòng nàng.
Triệu Chí Kính định giả vờ ngủ.
Nếu A Nguyên phát hiện nàng không ngủ được, chắc chắn y sẽ làm ầm lên, thức cả đêm để xoa dịu tâm trí nàng mất.
Nàng cố ý thở thật dài, thả lỏng tay chân, yên lặng chờ A Nguyên rời đi.
Bước chân đó dừng lại trước giường nàng.
Không giống như trong tưởng tượng của nàng, 'A Nguyên' không những không rời đi, ngược lại ngồi ở cạnh giường của nàng.
Triệu Chi Chi cứng người ngay lập tức.
Người này không phải là A Nguyên.
A Nguyên sẽ không bao giờ vô lễ ngồi bên giường nàng như vậy.
Khi Triệu Chi Chi còn đang hoảng sợ, trong phòng đêm liền nghe thấy tiếng tiểu đồng gọi: "Điện hạ."
Triệu Chi Chi ngừng thở.
“Hừm ––” Giọng nam nhân nhẹ nhàng rơi xuống, một âm thở đơn giản còn không thành một từ, Triệu Chi Chi thậm chí còn không phân biệt được là khàn hay hay trong trẻo liền nghe thấy tiếng nhóm tiểu đồng trong phòng hoảng sợ nhanh chóng rời giường.
Cơ Tắc lặng lẽ nhìn chằm chằm vào người trên giường, hắn không thể hoàn toàn nhìn thấy khuôn mặt của nàng trong bóng tối, vì vậy hắn chỉ có thể mơ hồ dùng tầm mắt miêu tả đường nét trên khuôn mặt của nàng.
Nếu không phải hôm nay nàng đột nhiên đến cung Kiến Chương, hắn vốn định vài ngày sau mới đến gặp nàng.
Vừa mở mắt đã bận rộn từ sáng đến tối, vừa phải xử lý việc buôn bán muối của tư nhân ở ngoài thành vừa rồi, phải bàn bạc với Quý Hành về việc triều cống của các nước chư hầu, còn phải tiếp tục học cách làm vua với ba vị đế sư rất được kính trọng, thỉnh thoảng còn giám sát công khóa của hai đệ đệ.
Ngay cả buổi tiếp kiến Quý Ngọc hôm nay, cũng là thời gian sau khi xử lý xong tất cả, mới có khả năng nghe Quý Ngọc bàn luận về thiên hạ.
Lúc nghe được Triệu cơ tới cung Kiến Chương, Cơ Tắc thực sự bị dọa nhảy dựng.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, bởi vì so với kinh ngạc, trong lòng hắn càng có do dự nhiều hơn.
Hắn chưa biết nên đối đãi với Triệu cơ như thế nào.
Hắn để Triệu cơ lại, bởi vì không muốn để nàng đến nơi khác chịu khổ.
Nàng xinh đẹp lại ngốc nghếch, còn có một gia chủ địa vị cao như vậy, nếu rời khỏi Vân Đài các, chỉ sợ đến lúc đó nam nhân sẽ khi dễ nàng đến chết đi sống lại.
Ngoài Vân Đài các, không có nơi nào phù hợp với nàng hơn cả.
Hắn không thiếu lương thực, không có sở thích trụy lạc, thân phận cao quý, cũng không ngại tính khí ngốc nghếch của nàng, nuôi nàng ở bên người, coi như là làm việc thiện.
Giữa bóng đêm mênh mang, tiếng tim đập của thiếu nữ càng lúc càng lớn, lỗ tai Cơ Tắc khẽ nhúc nhích, ánh mắt càng ngày càng gần, hắn từ từ cúi xuống.
Triệu Chi Chi cảm nhận được hơi thở nóng bỏng đang ập tới, hơi thở của nam nhân gần như kề sát vào chóp mũi nàng.
Trái tim nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, khuôn mặt trắng nộn như tuyết bị nghẹn đến đỏ bừng, bàn tay ở dưới chăn bông nắm chặt lấy ống tay áo.
Làm sao bây giờ, đứng dậy nghênh đón sao? Nghênh đón xong thì nên làm cái gì?
Ôm lấy hắn, cầu hắn súng hạnh sao?
Triệu Chi Chi lo lắng đến mức sắp khóc, ở trong tưởng tượng của nàng, nàng nên trăm phương nghìn kế câu dẫn Thái tử mới đúng, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, Thái tử vậy mà sao chủ động đến thăm nàng.
Hiện tại hắn ở bên cạnh nàng, cách nàng một khoảng nhỏ, nàng hít hơi thở thô trầm của hắn, sau đó nhẹ nhàng thở ra, cách một màng mí mắt mỏng, nàng tưởng tượng bộ dáng của hắn.
Hắn có đôi mắt như thế nào? Tròn tròn, hay là tinh tế?
Môi hắn có hồng không? Cằm của hắn có dày chứ?
Nàng đã biết hắn là một nam tử trẻ tuổi, nàng đã thấy đôi hài của hắn, không lớn, hẹp và dài.
Cho nên khẳng định hắn là một người thanh mảnh.
Triệu Chi Chi thích nam nhân mảnh khảnh.
Nàng đã học qua chuyện giường chiếu, biết rằng nam nhân mảnh khảnh có thể nàng bớt đau khi hoan ai.
Ít nhất không bị ép thành bánh nhân thịt.
Nghe nói mấy nam nhân béo mập, có thể đè dẹp lép xương người.
Khi Triệu Chi Chi còn đang do dự có nên mở mắt đứng dậy nghênh đón hay không, bỗng nhiên một bàn tay xoa mặt nàng.
Động tác của hắn ôn nhu mà thong thả, đầu ngón tay xoa lên da thịt cô, không hề lưu luyến, nhẹ nhàng véo má nàng.
Triệu Chi Chi vừa sợ hãi lại ủy khuất, Điện hạ nhéo mặt nàng làm gì?
Cơ Tắc đổi sang nhéo nhéo má bên kia của Triệu Chi Chi.
Thiếu nữ nằm bất động, không hề có dấu hiệu muốn mở mắt, rõ ràng đã tỉnh, nhưng lại ngáy và giả vờ ngủ.
Cơ Tắc ngừng trêu chọc tim nàng, dịch góc chăn cho Triệu Chi Chi.
Chờ khi Triệu Chi Chi mở mắt ra lần nữa, trong phòng đã không có một bóng người.
Nàng vươn tay ra khỏi chăn, ôm khuôn mặt vừa bị nam nhân vuốt ve, nhất thời ngây người, hồi lâu còn chưa hoàn hồn lại.
Từ đêm nay, Triệu Chi Chi đã không thể ngủ được.
Vừa mới nằm xuống giường, nàng đã nghĩ tới đêm ấy Thái tử đến thăm Nam Đằng Lâu, ngồi bên cạnh giường nàng, nhéo mặt nàng.
Nàng hối hận vì lúc đó không thừa cơ kéo Thái tử lên giường, càng vì khuôn mặt mình bị Thái tử nhéo mà lo lắng sốt ruột.
Thái tử đến gặp nàng, cũng chỉ để nhéo mặt nàng sao?
Tại sao lại nhéo mặt?
Thái tử có đam mê gì sao?
Hắn hôn nàng cũng được mà.
Trước khi nàng nhận ra điều đó, Triệu Chi Chi đã kéo dài hàm nghĩa từ nhéo mặt thành nhéo toàn thân, nàng tưởng tượng bộ dáng mình nằm trên giường bị nhéo đến thương tích đầy mình.
Mỗi lần nghĩ tới điều đó, nỗi sợ hãi trong lòng nàng lại tăng thêm một chút, đến mỹ thực cũng không thể tiêu sầu.
Khi Cơ Tắc nhận được tin tức, đã là nửa tháng sau.
Gia lệnh tới báo, nói ban đêm Triệu cơ không ngủ được, tiều tụy đi một vòng.
“Tại sao không báo sớm hơn?”
Gia lệnh quỳ xuống: "Điện hạ nắm rõ, thần là nam tử, sao có thể ngày nào cũng vào Nam Đằng Lâu được? Cho nên không kịp thời phát hiện thấy sự khác thường của Triệu cơ, không phải là cố ý chậm trễ.
Huống hồ, Điện hạ mấy ngày nay bận rộn, mỗi ngày trời chưa sáng đã ra ngoài, đến đêm mới trở về, cho dù thần có muốn hồi bẩm cũng không tìm thấy cơ hội.”
Cơ Tắc vẫy vẫy tay để cho y đi ra ngoài, triệu Chiêu Minh: "Tìm hai cung tần cẩn thận, tuổi lớn một chút, biết chăm sóc người khác, mấy ngày nữa đưa tới cho Triệu cơ."
Chiêu Minh: "Tìm thấy người rồi, sẽ thông qua gia lệnh bên kia để bấm báo việc sao?"
“Không cần.” Cơ Tắc ra lệnh, “Để họ trực tiếp bẩm báo với ngươi là được.”
Chiêu Minh vâng lệnh: “Vâng.”
Chiêu Minh bỏ qua công khóa của cặp song sinh: “Viết cái thứ gì thế này, không hợp lý, hết bài này đến bài khác viết sai chữ, để bọn chúng viết một lần nữa rồi đưa lại.”
Chiêu Minh thấy Cơ Tắc đang buồn bực, do dự hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng: "Điện hạ, ngài muốn đi gặp Triệu cơ không?"
Cơ Tắc liếc nhìn y một cái, giọng điệu không rõ: "Hôm nay cô còn rất nhiều việc phải làm."
“Đêm khuya ghé thăm, Triệu cơ khó tránh khỏi sẽ sợ hãi, không bằng hiện tại liền đi.” Chiêu Minh đã quen tìm lý do cho Cơ Tắc, nói: “Hiện tại còn sớm, giờ Dần xuất phát đi gặp ba vị kia cũng kịp, Điện hạ gần đây vất vả, để Triệu cơ cùng trò chuyện giải sầu, Điện hạ cũng có thể thư giãn.”
Y còn chưa nói hết lời, Cơ Tắc đã bước ra: “Vậy đừng đợi đến ban đêm.”
Trên đường đến Nam Đằng Lâu, Cơ Tắc vô thức trở nên lo lắng.
Hắn mơ hồ đoán được nguyên nhân ban đêm Triệu cơ không thể ngủ được có lẽ là liên quan đến chuyện hắn ghé thăm vào buổi đêm trước.
Là hắn nhất thời sơ sẩy, quên mất nàng sợ nam nhân lạ mặt.
Hắn đột nhiên xuất hiện bên cạnh giường nàng, có lẽ nàng đã bị dọa rồi.
Thật là một vật nhỏ phiền toái.
Mấy ngày trước không phải còn chủ động đến cung Kiến Chương muốn tự tiến chẩm tịch(*) sao? Hắn có hảo tâm đến thăm nàng, ngược lại nàng còn sợ hãi.
(*) Chuyện chăn gối.
Sớm biết nuôi nữ nhân phiền toái như vậy, hắn đã…
Cơ Tắc sửa lại nếp gấp trên tay áo, thở dài.
Mà, thật ra cũng không quá phiền phức, Triệu cơ cũng chỉ là nhát gan mà thôi.
Nếu đã quyết định nuôi nàng bên cạnh, nhất định phải nuôi nàng thật tốt, tuy rằng hắn chưa nuôi nữ nhân bao giờ, nhưng phàm đều có lần đầu tiên, từ từ làm là được.
Đường đã được dọn sạch, không ai có thể được chủ nhân Vân Đài các giả dạng thành nữ tử đến thăm như vậy.
Cơ Tắc xuống xe ngực, nửa cây quạt che mặt, lặng lẽ đi vào Nam Đằng Lâu.
Người trong Nam Đằng Lâu nhìn thấy Cơ Tắc đều đã bị điều đi rồi, trong Lâu cũng chỉ còn A Nguyên và Kim Tử, đang ngồi xổm ở trong sân chơi với kiến.
Cơ Tắc trực tiếp đi lên lầu, vào thẳng tẩm phòng của Triệu Chi Chi.
Thiếu nữ dựa trên giường, trong tay có một đao bút, nàng đang khắc từng nét chữ ở chỗ trống trên thẻ tre.
Tư thế khắc rất vụng về, nét chữ cũng rất xấu, chữ của cặp song sinh khắc còn đẹp hơn nàng.
Những chữ lặp đi lặp lại trên thẻ tre, là những chữ trước kia hắn dạy nàng.
Cơ Tắc đứng đằng sau nàng nhìn, không lên tiếng ngắt lại.
Cho đến khi nàng đã khắc đầy thẻ tre, nàng hài lòng cất đi, quay lại nhìn hắn, chấn động.
“Ta còn tưởng hòa thượng nào vào phòng, hóa ra là ngươi.” Triệu Chi Chi từ trên giường đứng dậy, vui vẻ nhào tới Cơ Tắc: “Chíp Chíp, sao ngươi đến cũng không gọi ta, sớm biết là ngươi, ta đã không khắc chữ rồi.”
Cơ Tắc kéo nàng ra từ trong lòng, cẩn thận nhìn khuôn mặt nàng.
Dưới mắt thiếu nữ có hai vòng tròn đen, làn da trắng như tuyết của nàng lộ ra vẻ nhợt nhạt yếu ớt, nàng uể oải dựa vào cánh tay hắn, thấy hắn đang nhìn mình, khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay dụi vào y phục hắn, đôi tay ôm lấy hắn.
Nàng không muốn tách ra mà dựa vào hắn: “Chíp Chíp, hiện giờ ngươi đang ở đâu? Nghe nói các tiểu thư quý tộc của nước Ân đều bị giữ lại, không có làm cung nhân, nơi ngươi đang ở hiện tại có tốt không? Ta đã hỏi gia lệnh đại nhân, thỉnh ngài ấy để ta và ngươi ở cùng nhau, nhưng gia lệnh đại nhân không dám làm chủ, ngài ấy nói Thái tử Điện hạ làm chủ việc này.”
Cơ Tắc nhẹ nhàng vuốt tóc đen của nàng: “Nơi ta ở rất tốt, ngươi không cần lo lắng cho ta.”
Thiếu nữ lộ ra vẻ nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.”
Cơ Tắc nhíu mày: "Ta nghe người ta nói, buổi đêm ngươi không ngủ được?"
Hai má của thiếu nữ hơi phồng: “Ai nói vậy, ta không có.”
Cơ Tắc chỉ vào vòng đen dưới mắt nàng lúc này: “Vậy thì đây là cái gì?”
Nàng bất đắc dĩ, lời nói như bị ngậm trong miệng chậm rãi phun ra: “Được rồi, nói cho ngươi vậy, ta thật sự không ngủ được.”
"Tại sao?"
"Bởi vì khi nhắm mắt lại, ta sẽ nghĩ đến Thái tử Điện hạ."
Mặt Cơ Tắc hơi đỏ.
Hóa ra là hắn hiểu lầm, không phải nàng sợ hắn, mà là hàng đêm nhớ thương hắn, nghĩ đến hắn liền không ngủ được.
Nhưng thế này thì làm sao đây.
Làm sao hắn có thể trấn an một nữ tử đang mơ mộng đến tư xuân?