“Đúng rồi, Chíp Chíp, ngươi ăn chưa?” Thiếu nữ ngẩng đầu khỏi vòng tay hắn hỏi nhẹ.
Suy nghĩ của Cơ Tắc quay trở lại, nhìn chằm chằm người quyến rũ trước mặt: "Tại sao mỗi lần ta đến, ngươi đều phải hỏi câu này?"
Thiếu nữ ‘à’ một tiếng, lẩm bẩm: "Có lẽ vì trước giờ ta quá đói, cảm thấy trên đời này quan trọng nhất là no bụng, cho nên mới lấy những lời này hỏi thăm người khác?"
Cơ Tắc cho rằng nàng đang nói đến những ngày tháng bần cùng nghèo khó ở Vân Đài các, tay hắn vô thức luồn sâu vào mái tóc dài của nàng.
Vào lúc đó, thức ăn đối nàng chính là một vấn đề, huống chi là lại cho hắn một phần.
Cho tới bây giờ, nàng cũng chưa từng yêu cầu hắn bất cứ thứ gì, càng đừng nói đến việc hắn phải báo đáp nàng gì đó.
Cơ Tắc càng cảm thấy, hắn giữ lại Triệu cơ bên người để nuôi dưỡng là một quyết định chính xác.
Nếu không có hắn quan sát, Triệu cơ chắc chắn sẽ bị người khác gặm đến mức đến xương cốt còn không dư lại, nàng yếu ớt như cừu non chờ bị giết thịt, nhưng lại có một gương mặt tuyệt sắc và trái tim thơ ngây.
Một kẻ yếu xinh đẹp, số phận có kết cục sẽ thảm hại.
Cơ Tắc hoàn toàn quên mất lúc trước mình đã từng có ý đồ giết người khi mới gặp Triệu cơ, nếu không phải vì con dao trúc mà nàng chủ động đưa cho hắn thì nàng đã sớm trở thành oan hồn của hắn.
Con mồi tìm đao cho thợ săn phòng thân, thật là buồn cười.
Chuyện buồn cười này, sớm đã bị Cơ Tắc ném ra sau đầu từ lâu rồi.
Lúc này, hắn rút tay ra khỏi mái tóc đen của Triệu cơ, dùng tay khác vén hai lọn tóc dài buông thõng bên tóc mai của nàng.
Nàng thắt bím tóc ở sau tai, búi tóc ngắn trên đỉnh đầu, không có cài trâm, chỉ buộc tóc bằng sợi dây đỏ, phần lớn tóc đều xõa ở sau đầu.
Nữ tử tuổi mười lăm cài trâm búi tóc cao, nàng cũng nên cài trâm.
Cơ Tắc thầm nghĩ, ngày khác sẽ tìm trâm ngọc xinh đẹp cài tóc cho nàng, nàng không thể lúc nào cũng vén tóc như vậy được.
Bởi vì vừa nằm bò lên giường, tóc Triệu Chi Chi có chút rối bù, nàng nhẹ giọng hỏi: “Chíp Chíp, có phải ngươi không thích ta thăm hỏi ngươi như vậy không? Nếu ngươi không thích, lần sau ta sẽ sửa, không bao giờ hỏi ngươi như vậy nữa.”
Cơ Tắc vuốt lại tóc mai rối bù của nàng, nói: “Câu thăm hỏi này rất hay, không cần sửa.”
Hắn hỏi thăm lại: “Ngươi ăn chưa?”
Triệu Chi Chi gật đầu: “Ta ăn rồi, mà ta còn muốn ăn nữa.”
Nói xong, nàng kéo hắn vào góc phòng, lấy ra một bát cá vược trong cái lu nhỏ màu bạc trong góc tối, cái lu gốm đựng đầy đá cục để giữ lạnh.
Cá vược đặt trên tảng đá.
lúc lấy ra còn bốc hơi lạnh tê tê.
Triệu Chi Chi lấy nước sốt làm từ mù tạt và hành lá, gắp một lát cá vược mỏng, nhúng qua nước chấm rồi cho vào miệng Cơ Tắc.
Cơ Tắc mở miệng ăn.
Lát cá vược tươi lạnh tươi mát này, có hương vị rất đặc biệt.
Hai người, ngươi một miếng, ta một miếng, bát cá vược trong chốc lát đã chén sạch.
Ăn xong, Cơ Tắc mới nhớ ra, hắn không thích dùng chung đũa với người khác, càng không thích ăn cá vược.
Cơ Tắc liếm liếm môi dưới.
Nhưng cá vược của Triệu cơ quá ngon.
Một chút mùi tanh cũng không có, ăn lạnh, ngon hơn các loại trong vương cung.
Hơn nữa, mỗi lần nàng đều đút hắn trước, hắn ăn một miếng, nàng mới ăn một miếng, ngay cả khi dùng chung một đôi đũa, hắn cũng không tức giận nữa.
Chính là người mà hắn nuôi, sao lại ngại nàng được.
Đáng lẽ phải nên thân cận một chút.
Giống như trước kia hắn nuôi một con miêu sữa nhỏ, thè lưỡi nước bọt liếm liếm mặt hắn, hắn chỉ cảm thấy hạnh phúc, làm sao tức giận được chứ.
Triệu Chi Chi cong đôi môi hồng nhuận, cười hỏi: “Ăn ngon không?”
“Ngon.” Cơ Tắc đặt bát sang một bên, duỗi tay kéo Triệu Chi Chi lại gần, lau nước sốt trên môi nàng: “Xem ra ngươi có một bếp cung nấu ăn rất ngon.”
“A Nguyên làm, không phải bếp cung làm.”
“A Nguyên?” Cơ Tắc nghĩ không ra, “A Nguyên là ai?”
“Chính là vị hòa thượng vẫn luôn đi theo bên ta.” Triệu Chi Chi nói, “A Nguyên nói trước khi trở thành hòa thượng, vì tiền đồ tốt đẹp của mình, hắn tiêu hết bạc tiết kiệm để đi tìm người dạy nghề cho hắn, kết quả tìm tới tìm lui chỉ có một người nấu ăn chịu dạy hắn, cho nên hắn đã học cách nấu.”
Cơ Tắc hỏi: “Nếu hắn đã làm đầu bếp, làm sao lại trở thành hòa thượng?”
“Bởi vì trong cung không ai nhận hắn, cho nên hắn chỉ có thể đến Vân Đài các, kết quả đến Vân Trạch đài đến cơm còn không ăn được, trù nghệ của hắn căn bản không dùng được.” Triệu Chi Chi nằm xuống tại cổ, hai tay gối sau ót: “A Nguyên là người có mệnh khổ, ai cũng rất khổ.”
"Vậy ngươi khổ không?"
“Ta không khổ.” Triệu Chi Chi nhìn những bông hoa chạm khắc trên xà nhà, “Ta có thể sống đến bây giờ, đã rất may mắn rồi.”
Cơ Tắc nằm xuống, chiếc chiếu lạnh lẽo vào lưng hắn, hắn cũng gối hai tay lên sau đầu, nhìn theo hướng xà nhà nàng nhìn chằm chằm đến ngây người, chậm rãi nói: "Về sau ngươi sẽ không phải trải qua những ngày đau khổ nữa, ngươi sẽ không cần lo đến chuyện ăn mặc, sống lâu đến trăm tuổi.”
“Chíp Chíp cũng vậy.” Triệu Chi Chi thành kính cầu nguyện nhìn về phía thần minh (*): “Nguyện thần minh phù hộ.”
(*) Thần linh, các vị thần nói chung.
Cơ Tắc: "Có lẽ ta còn hữu dụng hơn so với thần minh.”
Triệu Chi Chi nghe vậy lập tức duỗi tay che miệng hắn, kiêng kỵ ‘suỵt’ một tiếng: "Không được nói như vậy, sẽ bị thần minh nghe thấy đấy.”
Cơ Tắc nhẹ nhàng mở tay nàng ra, nằm nghiêng đối mặt với nàng, “Nghe thấy thì nghe thấy, sợ cái gì.”
Triệu Chi Chi: "Ta quên mất, Chíp Chíp là người Ân, người Ân hẳn là không tin chuyện này."
“Người Ân cũng thờ phụng Nữ Oa và Bàn Cổ, nhưng người Ân lại tin vào vua và Thái tử nhiều hơn.” Hắn lờ mờ nở một nụ cười kiêu ngạo, “Cũng chính là Hoàng Đế và Đế Thái tử như hiện tại.”
Triệu Chi Chi nghĩ đến Đế Thái tử, hô hấp trở nên dồn dập, nói nhỏ như thể đang lén lút làm gì: “Chíp Chíp, ngươi đã thấy Đế Thái tử chưa? Ngài ấy là người như thế nào?”
Thiếu nữ tiến lại gần hơn, y phục của nàng và hắn đan vào nhau, sau khi ăn xong, dây lưng đã lỏng lẻo mở ra.
Vào hè, y phục lụa màu vàng mơ hồ lộ ra làn da trắng nõn và mềm mại bên dưới, mái tóc dài của nàng xõa trên vai, buông thõng giữa hai ngón tay hắn.
Cơ Tắc vân vê sợi tóc mềm mại của thiếu nữ: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”
Triệu Chi Chi: “Ta chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
Cơ Tắc dịch lên phía trước, âm thanh trầm tĩnh: “Muốn Thái tử triệu tẩm (*) ngươi sao?”
(*) Làm chuyện chăn gối.
Triệu Chi Chi đỏ mặt, luống cuống tay chân xoay người, quay lưng về phía Cơ Tắc.
Qua một lúc lâu, giọng nàng như muỗi kêu, âm điệu càng thấp, càng nhẹ nhàng: “Phải, mà cũng không phải.”
“Hử?”
Triệu Chi Chi yên tâm, nói suy nghĩ của nàng cho Chíp Chíp của nàng: “Mặc dù Điện hạ không còn keo kiệt nữa, nhưng Điện hạ làm ta càng sợ hãi.”
Cơ Tắc bực bội: “Nếu sợ, vì sao còn nghĩ đến hắn? Nghĩ đến mức đêm ngủ không được?”
“Bởi vì không thể tưởng tượng ra được.” Triệu Chi Chi nắm lấy chiếc khe trên chiếu, đôi mắt sạch sẽ sáng ngời như phủ một tầng sương mù, do dự và bối rối.
Nàng là nữ nhi Triệu gia, tuy phụ thân luôn nuôi nàng như đồ chơi, nuôi nàng để bán nàng, nhưng thiên hạ này là như thế, không có gì đáng giận.
Trên đời này có hàng vạn Triệu Chi Chi, nàng chỉ là một trong số đó.
So với những người vừa sinh ra đã là nô lệ làm trâu làm ngựa, nàng có tư cách gì để tự oán giận về thân phận mình chứ.
Thực ra, nàng không muốn trở thành Triệu tiểu thư chân chính.
Cái gì mà Triệu tiểu thư chân chính chứ, phụ thân lừa nàng, nàng thậm chí còn không có tên trong gia phả, nàng vẫn luôn biết, phụ thân chỉ muốn nàng cam tâm tình nguyện bán mạng vì Triệu gia mà thôi.
Triệu gia đã nuôi nàng mấy năm nay rồi, có lẽ sau này sẽ không thể can thiệp vào cuộc sống của nàng nữa.
Đế Thái tử không giống người thường, quyền lực tối cao cho phép hắn muốn làm gì thì làm, Triệu gia có lẽ không ngờ tới, Đế Thái tử thế mà lại uy quyền đến mức các tiểu thư của quan lão cũng bị hắn xem như cung nữ.
Người như vậy, làm sao có thể cho hậu viện của mình bị người khác khoa chân múa tay chứ?
Nàng không phải là người vô ơn.
Nếu có thể hiến thân thành công cho Đế Thái tử, làm Đế Thái tử nhận lấy ý tốt của Triệu gia, coi như là trả công ơn sinh dưỡng của Triệu gia.
Về phần sau này sống hay chết, tất cả đều là chuyện của nàng.
Họ đừng nghĩ sẽ làm nàng hầu hạ mười người nữa.
Chờ khi nàng bò lên giường Đế Thái tử rồi, nàng liền đi nói với nhà họ Triệu, việc bọn họ muốn nàng làm, một việc nàng cũng không cũng thích, nàng ghét nhất là nam nhân, nhìn thấy bọn họ đã buồn nôn.
Nếu bọn họ muốn lấy lòng ai thì tự leo lên giường người đó đi.
Thân thể này thuộc về nàng, không phải của Triệu gia.
Nếu bọn họ không muốn cho nàng tên họ, vậy thì lấy lại đi.
Dù sao nàng cũng đang ở hậu viện của Đế Thái tử, Đế Thái tử cho nàng sống ở Nam Đằng Lâu, Triệu gia cũng không làm gì được nàng.
Triệu Chi Chi bỗng nhiên cảm thấy mình có chút giống cáo mượn oai hùm, khiến nàng có chút chột dạ, nàng xoa xoa lỗ tai nóng lên, thầm cảnh cáo bản thân: Còn chưa leo được đâu, Triệu Chi Chi, ngươi đừng đắc ý, huống hồ, giường của Đế Thái tử có thể dễ dàng bò lên như vậy sao?
“Chíp Chíp?” Phía sau không có động tĩnh gì, Triệu Chi Chi quay đầu lại, Chíp Chíp của nàng đang nhắm mắt lại, giống như đã ngủ rồi vậy.
Triệu Chi Chi nhẹ nhàng lấy tấm chăn mỏng trên giường.
Mặc dù đang là mùa hè, nhưng trong phòng nàng nơi nơi đều có đá viên để giải nhiệt, hơn nữa căn phòng này có gì đó khó lường trước được, ánh mặt trời chói chang nhưng trong phòng lại có khí lạnh vây quanh.
Gia lệnh đại nhân nói, Nam Đằng Lâu do chính Thái tử Điện tự thiết kế lại, đông ấm, hè mát, nơi ở như vậy lại cho nàng ở, vận của nàng thật là tốt.
Triệu Chi Chi đắp chăn bông cho Cơ Tắc, rồi tự mình chui vào.
Hai người ngủ trên một chiếc chiếu trúc trên mặt đất, dùng chung một chiếc chăn bông.
Nàng sờ sờ khuôn mặt trắng như ngọc của Cơ Tắc, thì thào nói: "So với cộng tẩm với Thái tử Điện hạ, ta càng muốn cộng tẩm với Chíp Chíp, Chíp Chíp thơm, ta cũng thơm, chúng ta ngủ chung càng thơm.”
Cơ Tắc mở mắt.
Triệu Chi Chi bị dọa giật mình: “Thì ra ngươi chưa ngủ?”
Cơ Tắc: “Ta không đến đây để ngủ.”
Triệu Chi Chi dựa vào cánh tay hắn: “Chíp Chíp, ngươi muốn cộng tẩm với Thái tử Điện hạ sao?”
Cơ Tắc, người được vô số nữ nhân săn đón từ khi còn nhỏ, rất chắc chắn: “Nữ nhân nào mà không muốn?”
“Vậy thì về sau chúng ta sẽ cùng cộng tẩm Điện hạ.” Triệu Chi Chi cảm thấy ý kiến này rất hay, “Có Chíp Chíp bên cạnh, ta sẽ không sợ Điện hạ nữa.”
Cơ Tắc á khẩu, hồi lâu mới nói: “Hổ lang chi tử (*)!”
(*) Có thể xem là lời hổ báo, lời tác động mạnh đến người khác, khiến người đó sốc.
Triệu Chi Chi: “Chíp Chíp chưa từng nghe qua bí mật giữa các quý tộc sao? Ba người cộng tẩm là chuyện bình thường, từng có mấy chục người cùng cộng tẩm nữa.
Nếu hầu hạ vị nam vương bất phàm thì nên có thêm nhiều người nữa, chia sẻ với nhau như vậy thì có thể nhẹ nhàng hơn chút.”
Hơi thở của Cơ Tắc trở nên nặng nhọc.
Triệu Chi Chi: "Không biết Điện hạ có phải là..."
Cơ Tắc đột nhiên ngồi dậy, mặt đỏ như trái hồng chín: "Không...!không được nói những chuyện này nữa."
Triệu Chi Chi ngẩn người nhìn hắn, ánh mắt trong sáng vô tội: "Chíp Chíp chưa từng học về việc giường chiếu sao?"
“Ta đã học rồi.” Cơ Tắc nặng nề nằm lại, giọng nói rất nhẹ: “Có cái gì mà ta chưa từng học chứ.”
Triệu Chi Chi tìm tay hắn để nắm, “Nếu ta có thể hầu hạ Điện hạ, ta sẽ chiếu cố Chíp Chíp thật tốt, không để Chíp Chíp bị thương.”
Cổ họng Cơ Tắc khẽ co lại: “Nói không chừng Điện hạ chỉ thích một người cộng tẩm.”
“Bởi vì ngài ấy không được sao?” Triệu Chi Chi hỏi.
Cơ Tắc: “Đương nhiên không phải!”
Triệu Chi Chi không muốn làm cho Chíp Chíp khó chịu, nàng lập tức nói: “Ta không nói, không bao giờ nói những việc này nữa.”
Cơ Tắc rầu rĩ nhìn chằm chằm Triệu Chi Chi.
Triệu cơ nở nụ cười ngọt ngào, cố ý xoa dịu hắn vì chuyện vừa rồi, cúi đầu, đôi môi ẩm ướt hôn nhẹ lên mu bàn tay hắn: “Chíp Chíp tốt nhất, Chíp Chíp sẽ không giận ta, đúng không?
Tim Cơ Tắc như bị lông chim cào một chút, hắn rút tay, dời mắt, chậm rãi nói: “Tính tình Điện hạ tàn bạo, giết người như ma, có thể so với ác quỷ, hắn rất xấu xí, ghét nhất cái đẹp, chờ ngươi tới trên giường hắn, không biết có thể sống sót xuống giường hay không.”
Triệu Chi Chi sững sờ: “Thì ra Điện hạ là người đáng sợ như thế sao…”
Cơ Tắc: “Rất đáng sợ.”
Hắn chỉ đơn giản muốn dọa nàng sợ, để nàng không nghĩ đến những chuyện gì gì đó nữa.
Kết quả khi thấy nàng thực sự bị dọa sợ, hắn lại luống cuống.
Hai mắt thiếu nữ tròn xoe mở to, không biết nghĩ đến chuyện đáng sợ gì, vẻ mặt khiếp sợ, đáy mắt đầy nước, ươn ướt tràn ra bên ngoài.
“Đừng khóc.” Cơ Tắc ôm khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của thiếu nữ, “Ta chỉ lừa ngươi thôi, Thái tử Điện hạ một chút cũng không đáng sợ.
Hắn là người tốt nhất thiên hạ này.”
Triệu Chi Chi vốn đã lo lắng đề phòng, bị dọa như vậy, hồn cũng chưa quay lại.
Hình ảnh cái chết thê thảm của nàng trên giường Thái tử hiện lên, nước mắt không kìm được lại rơi xuống.
Cơ Tắc buồn rầu không thôi.
Lần này thì hay rồi, Triệu cơ lại sa sút tinh thần.
Hắn không nên bất chợt hung dữ, dùng lời dọa nàng sợ như vậy.
“Đừng khóc, đừng khóc.” Cơ Tắc ngoài miệng ngập ngừng.
Thiếu nữ lặng lẽ rơi nước mắt, nước mắt rơi xuống tay hắn, hắn lau đi lau lại: “Yên tâm đi, ngươi không chết được đâu.”
Đôi mắt nàng sưng đỏ, cũng không tin lời hắn lắm, nhưng vẫn gật đầu đồng ý: “Ừm.”
Cơ Tắc thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ôm vai nàng, động tác ngây ngô ôm nàng vào trong ngực, tay vỗ vỗ lưng nàng như dỗ tiểu hài tử: “Ngủ đi, ngủ một giấc thật ngon, đã bao lâu rồi không được ngủ ngon? Hôm nay không cần nghĩ tới những việc khác, chỉ cần ngủ là được.”
Triệu Chi Chi khóc đến mệt mỏi, gục trong vòng tay Cơ Tắc, bất tri bất giác nhắm mắt lại.
Nàng thích Chíp Chíp ôm nàng nhất, cái ôm vừa ấm áp lại mạnh mẽ, nàng từ từ nới lỏng trái tim đang căng chặt.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, nàng cho phép mình nghĩ về điều khủng khiếp đó lần cuối: "Nếu...!nếu ta chết trên giường của Điện hạ, có thể xin ngươi hàng năm tế cho ta một bát bánh anh đào được không?"
Cơ Tắc: “Được.”
Nàng thích ăn bánh anh đào, hắn sẽ ghi nhớ.