Bị Ép Làm Tiểu Thiếp Của Thái Tử



Thời tiết đang trở nên nóng hơn.

Ngày càng có nhiều cục đá chất thành đống trong Nam Đằng Lâu, mỗi ngày thay ba lần, Triệu Chi Chi ở trong phòng, không cảm nhận được cái nóng mùa hè một chút nào.

Nàng còn cảm thấy hơi lạnh, nàng khoác hai lớp áo sa mỏng, ngồi xếp bằng trong đại thất rộng mở, bên ngoài là một đại thụ xanh, ve sầu kêu vang liên hồi, trong sân truyền đến âm thanh A Nguyên và Kim Tử đánh trái cây.

Triệu Chi Chi nghiêm túc khắc chữ trên thẻ tre, tiểu đồng nhỏ tuổi nhất đi cùng nàng, ngây thơ nhìn chữ mà bản thân cũng không biết, kinh ngạc cảm thán: "Tiểu thư thật lợi hại, có thể khắc chữ tao nhã như vậy!"

Triệu Chi Chi ngượng ngùng cười cười, lấy mứt hoa quả trên đĩa đưa cho y ăn, "Chỉ là tám chữ Nhã mà thôi."

Nàng chỉ vào các chữ trên thẻ tre, dạy y nhận biết: "Thu, Thu, Chi, Chi, rất, khỏe, còn, ngươi?"

Tiểu đồng, người được đặt tên là "Nho nhỏ," đọc theo từng chữ, đọc xong liền mỉm cười mãn nguyện: "Nô cũng đọc được chữ Nhã."

Triệu Chi Chi sờ sờ cái đầu nhỏ của y, nhét vào lòng bàn tay y cái thẻ tre: "Đi tìm gia lệnh đại nhân, thỉnh ngài chuyển giúp."

Nho nhỏ gật đầu: "Nô đi ngay!"

Triệu Chi Chi đã khắc xong thư, học theo bộ dạng Chíp Chíp trong ấn tượng của mình, nước chảy mây trôi duỗi thẳng tay chân, nằm ngửa trên chiếu.

Hôm đó đã Chíp Chíp ôm nàng ngủ, nàng ngủ một giấc đến tận chiều hôm sau.

Sau khi tỉnh dậy, gia lệnh đến thăm nàng, nói nếu sau này nàng không ngủ được thì hãy viết một lá thư cho Chíp Chíp, y sẽ chuyển giúp nàng.

Không biết bản lĩnh của Chíp Chíp từ đâu ra, vậy mà có thể truyền lệnh cho gia lệnh đại nhân.

Nàng không biết nhiều từ lắm, Chíp Chíp chỉ dạy thêm mấy từ nữa thôi.

Chíp Chíp dặn gia lệnh nói, nếu không biết viết thế nào thì chỉ cần viết tên của nàng là được.

Cơ hội tự sử dụng chữ viết tốt như vậy, nàng sẽ không chỉ viết tên của mình rồi.

Nàng hận không thể khắc tất cả các ký tự mình vừa học lên.

Từ khi viết thư qua lại với Chíp Chíp, mỗi đêm nàng đều ngủ rất ngon, nàng không mất ngủ, nhưng mỗi ngày nàng đều viết thư cho Chíp Chíp.

Hồi âm của Chíp Chíp là điều nàng mong chờ nhất mỗi ngày.

Chữ Chíp Chíp rất đẹp, tuy mỗi lần Chíp Chíp chỉ trả lời một chữ — Được.

Cung Kiến Chương.

Gia lệnh ôm một ống thẻ tre trong tay, giữa cái nắng chói chang, vừa leo lên bậc thang vừa thở hổn hển.

Ai.

Gia lệnh của Đông Cung, vậy mà lại trở thành sứ giả đưa tin nhỏ nhoi

Không biết Triệu cơ sử dụng biện pháp gì, Thái tử phải giải quyết công việc hàng ngày còn có thể có thời gian đọc thư của nàng.

Tin từ Triệu cơ, y cũng đã đọc qua một lần.

Viết như thế là sao? Rối tinh rối mù, lại không có nghĩa gì.

Lần đầu tiên đưa thư của Triệu cơ, Điện hạ còn chất vấn, hỏi Triệu cơ có gặp chuyện gì sợ hãi hay không?

Y nhìn thấy, hóa ra Triệu cơ vừa tập khắc chữ, trừ bốn chữ Chíp Chíp và Chi Chi, những chữ khác y đều biết, nhưng khi ghép chúng lại với nhau, y không nhận ra.

Lần đầu tiên trong đời, y sinh ra ảo giác, cảm giác giống hệt như mình chưa từng học chữ.

Có ai sử dụng qua những ký tự như vậy chứ?

Cũng may y kịp thời giải thích, Triệu cơ không phải kinh hãi, mà là hưng phấn, y bên cạnh tự nghĩ ra lời giải thích, lúc khắc chữ trên mặt Triệu cơ đều tươi cười, tuyệt đối không xảy ra chuyện gì làm nàng kinh hãi, Điện hạ mới không tiếp tục truy vấn nữa.

Từ đó về sau, y không dám đọc thư do Triệu cơ gửi nữa, xem qua liền đưa đến cung Kiến Chương, chỉ có như vậy y mới có thời gian chuẩn bị khi Điện hạ chất vấn, không bị sợ hãi và kinh hoảng nữa.

May mắn thay, thư Triệu cơ chưa bao giờ có ấn ký gì, việc nhìn trộm thư cũng sẽ không bị lộ.

Tuy nhiên, hồi âm của Điện hạ, y không có gan để nhìn lén.

Bức thư hôm nay rốt cuộc cũng là một câu lưu loát, không uổng công mấy ngày trước y nặn nước mắt dạy nàng.

Triệu cơ bị y dạy, không hài lòng: "Chíp Chíp dạy, ta sẽ nhớ kỹ, nhưng chữ của gia lệnh đại nhân, ta đọc vài lần vẫn không thể nhớ được."

Thật là, y chỉ là một gia lệnh phụ trách việc nhỏ, sao có thể so với Điện hạ chứ!

Gia lệnh không dám dạy thêm, lời của Triệu cơ là muốn Điện hạ tự mình dạy, nếu Điện hạ thích dạy Triệu cơ học, chẳng phải y đã làm hỏng thú vui của Điện hạ rồi sao?

Vì vậy, y đã ngừng dạy một vài từ thường dùng trong giao tiếp.

Thẻ tre nhảy nhót trong tay gia lệnh, trong lòng buồn phiền, Triệu cơ dường như không biết Chíp Chíp là nhũ danh của Điện hạ, nhũ danh Điện hạ, không dễ dàng được gọi như vậy, nếu gọi là sẽ bị trừng phạt.

Nhưng Triệu cơ hết lần này đến lần khác đều khắc như thế trong thư, vậy mà Điện hạ lại không tức giận một chút nào.

Điện hạ ra lệnh, trừ đưa thư, y không được nói một chẽ trước mặt Triệu cơ.

Triệu cơ nói cái gì thì chính là cái đó, chỉ cần nghe, không được nghi ngờ, càng không thể chất vấn.

Sau khi gia lệnh được ra lệnh, một tiểu đồng chẳng mấy chốc đã cầm thẻ tre đi vào nhà, lại nhờ y một chút.

Đợi một chút, tiểu đồng trả lời y: "Gia lệnh đại nhân vất vả rồi."

Gia lệnh trở về, trong lòng thầm oán trách: Thư của Triệu cơ lại trả lời nhanh nhất, bận rộn như vậy còn lo trả lời Triệu cơ.

Tháng trước y xin chỉ thị dọn dẹp kho, đến nay còn chưa phê duyệt chỉ thị.

Gia lệnh đi tới Nam Đằng Lâu, trong sân, Lưu cung nữ từ xa nhìn thấy y, tươi cười chào hỏi: "Gia lệnh đại nhân, tới đưa tin cho tiểu thư sao?"

Gia lệnh thấy thẻ tre ra: “Bằng không ta đến đây làm gì?”

Lưu cung nữ nghênh đón y vào phòng khách nhỏ: "Mùa hè nắng nóng, gia lệnh đại nhân nên ăn chút điểm tâm, nghỉ ngơi cho mát chút."

Thái dương gia lệnh nhức nhối vì phiền muộn cuối cùng cũng giải tỏa đôi chút.

Kể từ lần trước y hồi bẩm với Điện hạ rằng ban đêm Triệu cơ không thể ngủ được, không tới mấy ngày sau, bên cạnh Triệu cơ đã có thêm hai cung nữ.

Những người được cung nữ hầu hạ bên người thường là Hoàng hậu, nhóm phi tần và phu nhân trong cung, thê thiếp của các vương tử, thân phận cao quý không nói tới.

Nhưng Triệu cơ còn chưa được định danh phận đã có cung nữ bên cạnh, không phải là hơi quá sao?

Triệu cơ ngốc, không biết cung nữ là như thế nào, nàng chỉ xem như một người bình thường trong cung.

Làm sao một cung nữ quy củ được học lễ nghi đầy đủ lại có thể bị nhầm lẫn với các cung nhân bình thường chứ?

“Ta nhớ rõ Lưu cung nữ trước kia hầu hạ bên người Vương Thái hậu.” Gia lệnh đặt chén gốm uống nước xuống, “Thật là ủy khuất.”

Lưu cung nữ cười nói: “Tiểu thư đối xử với người khác chân thành lại nhã nhặn, không bao giờ đánh đập mắng chửi nô tỳ hay cung nhân, nô có thể hầu hạ tiểu thư, là phúc khí của nô.”

Gia lệnh: “Chúng ta đã quen biết từ lâu, hà tất phải nói dối như vậy.”

Lưu cung nữ thở dài: “Dù sao cũng là mệnh lệnh của Thái tử Điện hạ, ngài lệnh chúng ta tới, chúng ta có thể không tới sao? Hơn nữa, Vương Thái hậu đã qua đời được năm năm rồi, ta hiện tại ra sao ngươi cũng biết, lúc trước khi được đưa đến đây, chưa từng chịu qua những cơn giận của Vương Thái hậu, ta là người của Vương Thái hậu, làm sao có thể trong dụng trong cung chứ? Ở trong cung quản những tiểu cung nữ đó, còn không bằng tới Vân Đài các thử vận khí.”

“Ngươi không nghĩ tới chuyện gả đi sao?” Gia lệnh nhịn không được hỏi.

Lưu cung nữ: “Cung nữ đến cuối đời không gả đi, đây là quy củ từ xưa rồi.”

Gia lệnh nói nhỏ: "Hầu hạ Triệu cơ, ngươi cam tâm sao? Ta có thể tìm một chỗ tốt cho ngươi.

Tam vương tử không phải cũng dọn ra khỏi cung sao, Vương phi của ngài ấy thiếu một cung nữ."

Lưu cung nữ do dự một hồi, nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng xua tay: "Bỏ đi, tới cũng đã tới rồi."

Gia lệnh xòe tay: “Con số này không cao, nếu ngươi ngại đắt quá, ta sẽ tính bớt cho ngươi.”

“Đa tạ hảo ý của gia lệnh đại nhân, chút tiền ấy ta vẫn có.” Lưu cung nữ nói, “Cũng không muốn lăn lộn nữa, Triệu cơ tuổi còn nhỏ, người đơn thuần, dễ hầu hạ, ta rất vui mừng sống một cuộc sống nhàn nhã như vậy.”

Gia lệnh: “Dễ hầu hạ? Ta thấy là dễ lừa gạt thì đúng hơn.”

Lưu cung sử cười tủm tỉm: “Ta cũng không dám lừa gạt, không phải Điện hạ sợ có người lừa gạt Triệu cơ nên mới sai ta và Lý cung nữ tới hầu hạ Triệu cơ sao?”

Gia lệnh nghe ra ý tứ của nàng, hừ một tiếng: “Cái đồ lão phụ ngươi.”

Lưu cung nữ: “Ở trước mặt gia lệnh đại nhân, ta không đảm nổi chữ lão.”

Gia lệnh chế nhạo nàng: “Hiện tại Điện hạ đối xử với Triệu cơ rất tốt, nhưng nam tử có mới nới cũ là chuyện thường, không chừng ngày nào đó Điện hạ mất hứng thú với Triệu cơ, đến lúc đó ngươi khóc lóc tìm ta kiếm chỗ khác, ta cũng không thèm để ý.”

“Điện hạ xưa nay chưa từng có người cũ, sao gia lệnh đại nhân lại nhìn ra được Điện hạ có mới nới cũ?”

Gia lệnh bị sặc đến mức không biết nói gì, đành phải nhấc chân hướng lên lầu: “Không cãi nhau với lão phụ ngươi nữa, ta đi đưa thư cho Triệu cơ.”

Lưu cung nữ: “Triệu cơ không có ở đây, đã đi ra ngoài rồi.”

Gia lệnh: “Sao ngươi không nói sớm!”

“Ngươi cũng không hỏi.” Lưu cung nữ bước tới, cầm lấy thẻ tre trong tay y, “Vất vả cho gia lệnh đại nhân đi chuyến này, thư để lại đi, đợi Triệu cơ trở về, ta sẽ tự mình đưa cho nàng.”

Gia lệnh dặn dò kỹ: “Nhất định phải đưa tận tay Triệu cơ, nếu nàng không thấy được hồi âm thì sẽ buồn bã khóc lóc mất.

Lúc Điện hạ trách tội, ta cũng không bao che cho ngươi được đâu.

“Đã biết.” Lưu cung nữ tiễn y ra ngoài.

Gia lệnh nhìn mặt trời trên đỉnh đầu: “Trời nóng như vậy còn chạy đi đâu nữa? Nếu bị cảm nắng, xui xẻo lại tới đầu gối của ta nữa.”

Trong vườn hoa cách Nam Đằng Lâu cách đó không xa, vòng qua hành lang gấp khúc, các mỹ nhân ăn mặc lộng lẫy đang vây quanh một bình gốm, dưới mình là một ngọn lửa lớn hừng hực, bên cạnh là đám nô tỳ đang quỳ xuống đảo đồ.

Một nữ tử búi tóc, đầu đội khăn đang cầm một chiếc thìa lớn trong tay, dẫm lên lưng một nô tỳ, không ngừng khuất sữa trong một chiếc bình gốm.

Khung cảnh náo nhiệt, hành lang chật cứng người xem náo nhiệt.

Các tiểu thư từ nước Ân cũng đi ra, rất nhiều nô tỳ đứng cách xa mười mấy bước nhìn xem, cũng không có tiến lên, còn cố ý giữ khoảng cách với các tiểu thư đến từ Đế Đài và những địa phương khác.

Vốn dĩ Triệu Chi Chi đang nghỉ ngơi trong phòng, ngửi được mùi hương êm dịu nồng đậm trong gió nên mới đi đến.

A Nguyên và Kim Tử cùng mấy hòa thượng, nô tỳ đi theo phía sau nàng.

Nàng mặc một vạt váy rất dài phía sau, vừa chạy lon ton, hòa thượng phía sau giữ váy nàng gọi: “Chậm một chút, tiểu thư đi từ từ thôi.”

Ngay khi Triệu Chi Chi vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào nàng.

Trong số các tiểu thư không bị đưa vào cung làm cung nhân, Triệu Chi Chi là người được để mắt đến nhất.

Nàng là người có thân phận thấp nhất, lại được ở Nam Đằng Lâu.

Mọi người đều ngầm kêu nàng là ‘Triệu cơ Nam Đằng Lâu’, bởi vì nước Ân cũng có một tiểu thư họ Triệu.

Nhìn thấy Triệu cơ ở Nam Đằng lâu, lại mặc một bộ y phục thêu hoa sen và sóng biển rất phức tạp, y phục cực kỳ mỏng và mềm, làm bằng sợi tơ tằm đến từ nước Lỗ, loại y phục này mặc trên người, thân thể sẽ mát lạnh, dù có tiền cũng không thể mua được.

Chất liệu quý giá như vậy, làm ra một chiếc áo đã là xa xỉ, huống chi là làm một khúc vạt.

Nhưng Triệu cơ không chỉ làm nó thành khúc vạt, mà còn để váy dài ba thước, dài ba thước! Kích thước đủ để làm một chiếc áo nhỏ! Phí phạm của trời như thế, thật làm người khác tức điên lên mà!

Triệu gia từ khi nào đã trở nên hào phóng như vậy?

Triệu Chi Chi không biết y phục của mình quý giá như thế nào, nhà họ Triệu tuy sinh hoạt giàu có nhưng cũng không giàu đến mức có thể mua sợi tơ như vậy, thêm vào đó, những lần các nàng ra vào hậu viện Triệu gia đều là Triệu Xu kết giao với các quý tộc, chỉ là một ít trường hợp như vậy căn bản không thể nào có được đồ vật trân quý hi hữu trên thế gian.

Chỉ là lúc nàng nhìn thấy, mơ hồ cảm thấy chất liệu của bộ y phục rất đắt tiền.

Tất cả y phục đều là gia lệnh đại nhân đưa tới, nàng chỉ nghĩ là đồ bình thường, cho rằng mỗi người đều có phần.

"Triệu cơ!"

Trong đám người có người gọi tên nàng, Triệu Chi Chi nghe tiếng nhìn lại.

Là Việt nữ.

Triệu Chi Chi gần như không nhận ra nàng nữa, vì nàng không trang điểm như trước, đầu quấn khăn xếp, chỉ để lộ một khuôn mặt, hình xăm hoa sen trên trán vẫn còn, nhưng răng thì không còn đen nữa.

Việt nữ cao cao tại thượng đạp lên lưng nô tỳ, ném chiếc muỗng lớn vào trong lọ gốm, dáng người gần thấp, ngẩng cằm, híp mắt, khí thế bức người.

“Triệu cơ!” Việt nữ gọi nàng một lần nữa, nhảy khỏi lưng nô tỳ, đi về phía nàng.

Triệu cơ theo bản năng lùi lại nửa bước.

Việt nữ ở xa dừng trước mặt nàng nửa bước, ánh mắt cẩn thận đảo qua khuôn mặt nàng, “Triệu cơ, ngươi cũng đến xin một ly rượu sao? Nam Đằng Lâu không có rượu ngon cho ngươi sao?’

Triệu Chi Chi không muốn ở lâu hơn.

Việt nữ một tay nắm lấy tay nàng: “Không được đi.”

Triệu Chi Chi nhìn thấu ý đồ của nàng ta, bực mình: “Ngươi cố ý ủ rượu ở chỗ này dụ ta tới.”

“Vậy thì sao?” Việt nữ bật cười, “Tới không uống ly rượu nào mà rời đi sao? Rượu từ nước Việt của ta ngon vậy, không có thứ hai trên thế gian này, mà trên thế gian người có thể nấu rượu ngon như vậy chỉ còn lại ta, ngươi đến nơi khác không thể uống được đâu."

Các nô tỳ và hòa thượng của Nam Đằng Lâu làm bộ bước lên để bảo vệ chủ nhân.

Việt nữ kịp thời buông tay ra, móng tay dài được sơn hồng nhẹ nhàng vỗ trên mu bàn tay Triệu Chi Chi, chưa uống rượu đã say: “Ngươi có tiền đồ, có người che chở ngươi, không uống rượu của ta cũng không hiếm lạ gì.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui